THƯƠNG - Trang 226

“Vâng.”

Lúc ấy con còn nhỏ không nhớ được khu nhà ở. Hai anh con ngủ bên

dưới cửa sổ. Mẹ, con và ba con ngủ cạnh tường. Tối hôm sau ngày mẹ nghe
tại sao thầy giáo đo mẹ, mẹ ngủ không được. Khi Halle vào mẹ hỏi ba nghĩ
gì về thầy giáo. Ba nói không có gì để nghĩ. Ba nói, Hắn là người da trắng,
có phải không? Mẹ nói, Nhưng ý em là hắn có giống ông Garner không?

“Em muốn biết cái gì, Sethe?”

“Ông bà Garner,” mẹ nói, “họ không giống những người da trắng em đã

gặp trước đây. Mấy người da trắng ở chỗ trại lớn trước khi em tới đây.”

“Mấy người này khác thế nào?” ba hỏi mẹ.

“Ôi,” mẹ nói, “chẳng hạn họ ăn nói nhỏ nhẹ.”

“Không ăn thua gì, Sethe. Điều họ nói giống nhau. To hay nhỏ cũng thế.”

“Ông Garner cho phép anh chuộc mẹ anh,” mẹ nói.

“Phải.”

“Vậy thì sao?”

“Nếu ông ta không cho, mẹ anh sẽ rớt vào bếp lò của ông.”

“Dù sao đi nữa, ông ấy chịu. Để anh làm việc trả nợ.”

“Ờ.”

“Thức dậy đi, Halle.”

“Anh nói, Ờ.”

“Ông ấy có thể nói không. Ông ấy đã không nói không với anh.”

“Không, ông ta không nói không với anh. Mẹ anh đã làm ở đây mười

năm. Nếu bà làm thêm mười năm nữa, em nghĩ bà có làm nổi không? Anh
trả nợ cho ông ta vì những năm cuối cùng của bà và bù lại ông ta có em,
anh và thêm ba đứa đang lớn. Anh còn thêm một năm làm trả nợ, một năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.