THƯƠNG - Trang 289

“Vâng.”

“Vào đi. Cô để ruồi lọt vào.” Chị dẫn Denver đến nhà bếp, nói, “Chuyện

đầu tiên cô phải biết là gõ cửa nào.” Nhưng Denver chỉ nghe thoáng qua vì
nó đang bước lên một cái gì đó mềm màu xanh dương. Xung quanh nó là
một thứ dày, mềm và màu xanh. Những tủ kính đầy những thứ lấp lánh.
Sách trên bàn và kệ. Đèn màu ngọc trai trắng có đế kim loại bóng loáng. Và
mùi hương như mùi nước hoa nó đổ ra trong căn nhà lục ngọc, chỉ có điều
thơm hơn.

“Ngồi xuống,” người đàn bà nói. “Cô có biết tên tôi không?”

“Dạ không.”

“Janey. Janey Wagon.”

“Dì khỏe chứ ạ?”

“Cũng tàm tạm. Tôi nghe nói mẹ cô ốm, phải không?”

“Vâng.”

“Ai chăm sóc chị ấy?”

“Dạ cháu. Nhưng cháu phải tìm việc.”

Janey cười. “Cô biết không? Tôi ở đây từ lúc tôi mười bốn tuổi, và tôi

nhớ như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, khi Baby Suggs thánh thiện đến
đây và ngồi ngay chỗ cô đang ngồi. Ông da trắng mang bà ấy đến. Đấy là
tại sao bà có cái nhà gia đình cô đang ở. Những thứ khác nữa.”

“Dạ.”

“Sethe bị bệnh gì?” Janey dựa vào bồn rửa và khoanh tay.

Đấy là một điều nhỏ nhặt để trả giá, nhưng với Denver chuyện ấy dường

như to lớn. Sẽ không ai giúp nó trừ phi nó kể ra − kể tất cả. Nếu không, rõ
ràng Janey sẽ không giúp và sẽ không để nó gặp anh em nhà Bodwin. Vì
thế Denver kể cho người lạ này nghe điều nó chưa kể với Lady Jones, và
đáp lại Janey nhận rằng anh em nhà Bodwin cần thêm người làm, dù họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.