THƯƠNG - Trang 39

“Sethe.”

“Dạ.”

“Mang củi nhóm vô đây.”

“Vâng.”

Ô, nhưng khi họ hát. Và, ô, nhưng khi họ múa, và đôi khi họ múa điệu

linh dương. Những người đàn ông cũng như những bà mẹ, một người trong
số đó chắc chắn là mẹ của chị. Họ thay đổi hình dáng và biến thành một thứ
khác, quyền uy và không bị xiềng xích, có đôi chân biết rõ nhịp đập của trái
tim chị hơn chính chị. Y như đứa bé trong bụng chị.

“Mẹ nghĩ: mẹ của đứa nhỏ này sẽ chết trong bụi hành dại bên phía bờ nô

lệ của sông Ohio.”

*

Chị nghĩ như thế và kể cho Denver nghe như thế. Đúng

những chữ chị đã dùng. Nghĩ cho cùng, ý tưởng rằng chị sẽ không phải
bước thêm một bước nào nữa dường như không tệ lắm, nhưng ý nghĩ rằng
chị sẽ nằm chết sóng soài trong khi con linh dương tiếp tục sống − một giờ?
một ngày? một ngày một đêm? − trong thân xác không còn sự sống của chị
khiến chị buồn rầu đến nỗi chị rên lên, và khiến người đang đi trên một lối
mòn cách đó chưa đến mười mét dừng lại và đứng thật yên. Sethe không
nghe tiếng bước chân, nhưng đột nhiên chị nghe như có người đang đứng
yên và rồi chị ngửi thấy mùi tóc. Chị nghe giọng nói: “Ai trong đó?” Chỉ
cần từng ấy thôi là chị biết rằng một thằng nhóc da trắng sắp tìm ra chị.
Rằng răng của nó cũng bựa vàng, và nó thèm ăn. Rằng trên một đồi thông
gần sông Ohio, trong khi chị gắng đến với ba đứa con, một đứa đang đói
chờ thức ăn chị mang theo; rằng sau khi chồng chị biến mất; rằng sau khi
sữa chị bị lấy cắp, lưng chị nát bấy, con chị thành mồ côi, chị sẽ không có
được một cái chết thanh thản. Không.

Chị bảo Denver một thứ gì đấy trồi lên khỏi mặt đất nhập vào trong

người chị − một thứ lạnh lẽo, nhưng cũng cử động, như có quai hàm bên
trong. “Hình như chỉ là hàm răng của mẹ lập cập vì lạnh,” chị nói. Chị bỗng
háo hức chờ đôi mắt của thằng nhỏ, để cắn vào chúng; để gặm đôi má nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.