THƯƠNG - Trang 42

“Không giống như vải nhung ở Boston. Vải nhung ở Boston là tốt nhất.

Tôi mặc vải nhung đó vào sẽ đẹp lắm. Chị có sờ mặt vải nhung bao giờ
chưa?”

“Chưa, cô. Tôi chưa sờ vải nhung lần nào.” Sethe không biết là vì giọng

nói, hay Boston hay vải nhung, nhưng trong lúc cô da trắng nói, đứa bé
ngủ. Nó không húc hay đá, vì thế chị đoán là thời vận của chị đã thay đổi.

“Chị có thấy vải nhung bao giờ chưa?” cô hỏi Sethe. “Tôi dám cá chị

chưa nhìn thấy.”

“Nếu có thấy tôi cũng không biết. Vải nhung đó ra sao hả cô?”

Amy lê mắt qua Sethe như thể cô sẽ không bao giờ tiết lộ một tin tức cẩn

mật đến thế với một kẻ lạ.

“Chị tên gì?”

Dù chị xa Tổ Ấm cách mấy, cho người đầu tiên chị gặp biết tên thật nào

có ích gì. “Lu,” Sethe nói. “Họ gọi tôi là Lu.”

“Chị Lu này, vải nhung như là thế giới vừa được tạo thành. Sạch và mới

và mượt ơi là mượt. Vải nhung tôi thấy màu nâu, nhưng ở Boston họ có đủ
màu. Có màu son. Màu son có nghĩa là màu đỏ nhưng khi chị nói tới vải
nhung chị phải nói ‘màu son’.” Cô ngước mắt nhìn lên trời và rồi, như thể
cô không muốn phí thêm thời gian, cô vừa bỏ đi vừa nói, “Tôi phải đi.”

Vừa tìm lối qua bụi rậm, cô vừa hét vọng lại với Sethe, “Chị làm gì đây,

chỉ nằm đó rồi đẻ hay sao?”

“Tôi đứng lên không nổi,” Sethe nói.

“Cái gì?” Cô ngừng lại và xoay mình để nghe.

“Tôi nói tôi đứng lên không nổi.”

Amy đưa cánh tay lên quẹt mũi và từ từ bước trở lại chỗ Sethe nằm.

“Đằng kia có một căn nhà,” cô nói.

“Một căn nhà?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.