THƯƠNG - Trang 43

“Ừm. Tôi đi ngang qua. Mà nó không phải là một căn nhà bình thường

có người ở. Nó như một cái chái thôi.”

“Nó cách đây bao xa?”

“Cái chái cũng còn đỡ, phải không? Chị mà qua đêm ở đây rắn sẽ cắn

chị.”

“Ôi cha, rắn tới cho rồi. Tôi đứng lên còn không nổi chứ đừng nói gì đến

bước đi, và lạy Chúa, cô ơi, tôi không bò nổi.”

“Chị làm được mà, Lu. Cố lên,” Amy nói, và hất mái tóc đủ cho năm cái

đầu, cô đi về phía con đường mòn.

Thế là chị bò và Amy đi bên cạnh chị, và khi Sethe cần nghỉ Amy cũng

ngừng và nói tiếp về Boston và vải nhung và những thức ăn ngon. Giọng
nói ấy, như giọng một thằng nhóc mười sáu tuổi, nói hoài hủy, khiến con
linh dương nhỏ yên lặng và gặm cỏ. Trong suốt thời gian Sethe cực khổ bò
đến cái chái, nó không đá lần nào.

Khi họ đến cái chái, không có thứ gì của Sethe còn nguyên vẹn ngoại trừ

tấm khăn buộc tóc. Chị không còn cảm giác phía dưới hai đầu gối bết máu;
ngực chị là hai tấm gối găm đầy kim. Giọng nói đầy vải nhung và Boston
và thức ăn ngon thúc đẩy chị tiến tới và khiến chị nghĩ rằng, rốt cuộc có thể
chị không phải chỉ là một nghĩa trang đang bò đi trong những giờ cuối cùng
của một đứa bé sáu tháng tuổi.

Cái chái ngập lá, lá Amy dùng để đẩy thành đống cho Sethe nằm. Rồi cô

gom mấy hòn đá, lấy thêm lá trải lên và bắt Sethe đặt chân lên đấy, cô nói:
“Tôi biết một bà bị cắt bỏ chân vì nó sưng to quá.” Và cô đưa bàn tay làm
lưỡi dao cưa qua lại hai cổ chân Sethe. “Zzz Zzz Zzz Zzz.”

“Lúc trước tôi cũng có da có thịt. Cánh tay đẹp, đủ thứ. Chị không tưởng

tượng được, phải không? Đó là trước khi họ bỏ tôi vào hầm chứa củ. Có lần
tôi câu cá ở Beaver. Cá bông lau ở sông Beaver ngọt như thịt gà. Ui cha, tôi
đang câu cá thì có một tên da đen lều bều trôi qua. Tôi không thích xác chết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.