THƯƠNG - Trang 49

I24 tràn ngập những cảm xúc mạnh mẽ nên có lẽ chị không còn chú ý

đến bất kỳ mất mát nào khác. Đã có lúc chị dõi mắt nhìn những cánh đồng
mỗi sáng và mỗi tối tìm hai đứa con trai. Khi chị đứng bên cửa sổ, không
màng đến lũ ruồi, đầu chị nghiêng về phía vai trái, mắt chị tìm kiếm chúng
phía bên phải. Bóng mây trên đường, một bà già, một con dê không dây
buộc lang thang gặm bụi mâm xôi − thoạt tiên mỗi người hay vật đều giống
Howard − không, giống Buglar. Dần dà chị thôi nhìn và khuôn mặt mười
ba tuổi của chúng phai đi thành khuôn mặt của chúng lúc bé thơ, hai khuôn
mặt chỉ đến với chị trong giấc ngủ. Khi cơn mơ của chị lang thang ra ngoài
I24, đến chỗ nào nó muốn, đôi khi chị thấy chúng trên những cái cây xinh
đẹp, mấy cẳng chân nhỏ thấp thoáng giữa những chiếc lá. Đôi khi chúng
cười vang khi chạy dọc theo đường ray, rõ ràng chúng cười quá lớn nên
không nghe thấy tiếng chị gọi, vì chúng không hề quay lại. Khi chị thức
giấc, căn nhà vây quanh chị: bánh quy giòn xếp thành hàng ở cửa; những
bậc thang trắng con bé của chị thích leo; góc nhà nơi Baby Suggs ngồi vá
giày, trong căn phòng lạnh lẽo vẫn còn một đống giày; chỗ trên bếp lò nơi
Denver bị bỏng mấy ngón tay. Và dĩ nhiên nỗi hằn học của chính căn nhà.
Không còn chỗ cho thứ gì khác hay ai khác cho đến khi Paul D đến và đảo
lộn căn nhà, dọn trống chỗ, dời hồn ma, đưa nó đến chỗ khác, rồi đứng vào
chỗ anh tạo ra.

Vì thế, buổi sáng sau khi Paul D đến, quỳ gối trong phòng khách, chị bị

xao nhãng vì hai mảnh vuông màu cam cho thấy I24 trống trải như thế nào.

Là tại anh. Những cảm xúc trào lên khi có anh bên cạnh. Mọi thứ trở về

nguyên trạng: tẻ ngắt thì trông tẻ, nóng thì thấy nóng. Cửa sổ đột nhiên có
khung cảnh. Và ai biết đâu được anh ưa ca hát.

Chút gạo, chút đậu

Giữa không có thịt

Việc nặng dễ đâu

Bánh khô không mỡ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.