THƯƠNG - Trang 69

lượng.

“Denver thích nó. Nó cũng không gây phiền phức gì. Em nghĩ mình nên

đợi đến lúc nó thở được dễ hơn. Em nghe giọng nó vẫn còn như nghèn
nghẹn.”

“Con bé ấy có cái gì là lạ,” Paul D nói, hầu như chỉ cho mình nghe.

“Lạ làm sao?”

“Động tác hay tiếng thở thì có vẻ ốm, nhưng trông nó không giống bị

ốm. Da đẹp, mắt sáng, và khỏe như một con bò mộng ấy.”

“Nó đâu có khỏe. Không vịn vào cái gì đó là nó đi không nổi.”

“Ý anh chính là vậy. Nó đi không nổi, mà anh thấy nó chỉ một tay nhấc

bổng chiếc ghế xích đu.”

“Thôi đi, em không tin.”

“Thế thì đừng hỏi anh. Hỏi Denver xem. Denver cũng có ở đấy.”

“Denver! Lại đây chút coi.” Denver ngưng cọ rửa hàng hiên và thò đầu

qua cửa sổ.

“Paul D nói bác và con thấy Thương một tay nhấc bổng chiếc ghế xích

đu. Có phải vậy không?”

Hàng mi dài và rậm khiến đôi mắt của Denver dường như suy tính hơn;

đôi mắt dối trá, ngay cả khi nó nhìn không chớp, như nó nhìn Paul D bây
giờ. “Không,” nó nói. “Con không thấy.”

Paul D cau mày nhưng không nói gì. Nếu đã từng có một chiếc then cửa

mở giữa hai người, thì giờ đây chiếc then ấy đã sập lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.