THƯƠNG - Trang 71

“Kim cương của dì đâu?” Thương săm soi khuôn mặt Sethe.

“Kim cương? Dì biết làm gì với kim cương đây?”

“Đeo lên tai dì.”

“Dì ước sao dì có. Có lần dì có hoa tai pha lê. Quà của bà chủ.”

“Dì kể con nghe đi,” Thương nói, cười toe vui sướng. “Kể cho con nghe

về kim cương đi.”

Đấy cũng là một cách nuôi dưỡng cô. Cũng như Denver khám phá và sử

dụng nỗi vui thú những món ngọt đem đến cho Thương, Sethe biết được
niềm thỏa mãn sâu sắc của Thương khi nghe kể chuyện. Sethe kinh ngạc
(nhiều như Thương hài lòng) thấy mình đau đớn khi nhắc đến cuộc sống
trong quá khứ. Mọi thứ trong ấy đều là đau khổ hoặc mất mát. Chị và Baby
Suggs đã ngầm đồng ý không nhắc đến nó; Sethe trả lời câu hỏi của Denver
bằng những câu ngắn hay chút mơ mộng rông dài không có đoạn kết. Thậm
chí với Paul D, người chia sẻ quá khứ ấy một phần nào, và chị có thể bình
tĩnh khi nhắc đến nó với anh, chị vẫn cảm thấy đau đớn − như góc miệng
đã mang cái hàm thiếc vẫn còn bị đau.

Nhưng, lúc chị bắt đầu kể chuyện đôi hoa tai, chị nhận ra mình muốn kể,

thích kể. Có lẽ vì Thương không liên quan tới những chuyện ấy, hay vì cô
khao khát lắng nghe − dù sao đi nữa, đấy cũng là một niềm vui bất ngờ.

Nói át tiếng lựa đậu lách tách và mùi củ cải đang nấu nồng gắt, Sethe kể

chuyện hai mảnh pha lê đã có thời chị đeo trên tai.

“Bà chủ của dì ở Kentucky cho dì đôi hoa ấy khi dì lấy chồng. Cái họ gọi

là lấy chồng vào hồi đó, ở nơi đó. Dì đoán bà thấy dì buồn quá sau khi dì
biết là sẽ không có lễ lạt gì cả và cũng có không mục sư. Không có gì hết.
Dì đã nghĩ là phải có cái gì đó − một cái gì đó để nói chuyện ấy là đúng đắn
và thành thực. Dì không muốn nó chỉ là chuyện dì nhường chút chỗ trên
tấm nệm nhồi vỏ ngô. Hay chỉ là dì mang thùng tiểu đêm vào căn nhà gỗ
của dượng. Dì đã nghĩ là phải có một nghi lễ gì đó. Nhảy múa chẳng hạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.