THƯƠNG - Trang 77

7

Thương rạng rỡ và Paul D không thích thế. Phụ nữ như cây dâu trước khi

nó mọc những dây leo mỏng: màu xanh của chúng khác đi. Rồi những mầm
dây leo mọc, rồi những nụ hoa. Lúc những cánh hoa trắng tàn và trái dâu
màu xanh bạc hà nhú ra, màu chiếc lá sáng bóng. Thương cũng như thế −
sáng rỡ. Dần dà Paul D có thói quen đi bộ với Sethe, để sau đó, anh tỉnh táo
khi bước xuống những bậc thang trắng đến chỗ chị làm bánh mì trong cái
nhìn đăm đắm của Thương.

Buổi tối khi anh về và cả ba người phụ nữ đang sửa soạn bàn ăn tối ở

đấy, vẻ rạng rỡ của cô rõ rệt đến nỗi anh tự hỏi tại sao Denver và Sethe
không nhìn thấy. Hay có thể họ đã nhìn thấy. Chắc hẳn phụ nữ có thể biết,
như đàn ông biết, khi một người trong số họ đang hứng tình. Paul nhìn kỹ
Thương để xem cô có nhận ra điều ấy không, nhưng cô không hề chú ý đến
anh − thậm chí thường không trả lời cả câu anh hỏi thẳng cô. Cô sẽ nhìn
anh mà không buồn hé miệng. Cô đã ở với họ năm tuần lễ, và họ vẫn chưa
biết về cô hơn lúc họ tìm thấy cô đang ngủ trên gốc cây đốn.

Họ ngồi ở cái bàn Paul D đã đập vỡ ngày anh đến I24. Những cái chân

chắp vá lại của nó vững chắc hơn trước. Bắp cải đã hết và xương giò lợn
xông khói bóng nhẫy chất thành đống trên đĩa của họ. Sethe vừa xúc bánh
ngọt ra đĩa vừa lẩm nhẩm rằng chị hy vọng nó sẽ ngon, xin lỗi trước như
những đầu bếp lâu năm hay làm, khi vẻ tôn thờ vẫn có trên khuôn mặt
Thương lúc cô nhìn Sethe khiến Paul D nói.

“Cô không có anh chị em sao?”

Thương khua thìa của cô trong đĩa nhưng không nhìn anh. “Tôi không có

ai hết.”

“Cô tìm cái gì mà đến đây?” anh hỏi cô.

“Chỗ này. Tôi tìm chỗ tôi ở được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.