THƯƠNG - Trang 80

cuộc sống. Và rồi, thật là trời đánh! một con nhỏ uống nước đã ngã bệnh,
được mang vào nhà, và từ lúc ấy không nhích lấy một li.

Anh muốn tống nó ra, nhưng Sethe đã cho nó vào ở thì anh không thể

tống nó ra khỏi căn nhà không phải là của anh. Đánh bại hồn ma là một
chuyện, ném một cô da đen bơ vơ ra ngoài vùng đất có bọn Klan lại là
chuyện khác. Khát máu da đen dữ dội, thiếu là không sống nổi, con rồng
mặc ý bơi trong Ohio.

Ngồi ở cái bàn, nhai cọng rơm chổi sau-bữa-ăn, Paul D quyết định sẽ tìm

chỗ ở cho cô ta. Sẽ hỏi thăm mấy người da đen trong phố và tìm chỗ cho cô
ta ở riêng.

Anh mới nghĩ đến đấy thì Thương mắc nghẹn vì hột nho khô cô nhặt ra

từ trong bánh ngọt. Cô ngã ngửa ra khỏi ghế và ôm cổ giãy giụa. Sethe vỗ
vào lưng cô trong khi Denver gỡ hai tay cô ra khỏi cổ. Bò lăn trên sàn nhà,
Thương nôn hết thức ăn ra và cố gắng thở.

Khi cô yên lại và Denver đã lau chỗ bẩn, cô nói, “Con đi ngủ đây.”

“Vào phòng em ngủ đi,” Denver nói. “Trên đó em có thể trông chừng

chị.”

Không còn thời điểm nào thuận lợi hơn được nữa. Denver đã suy nghĩ

đến phát bệnh để tìm cách thuyết phục Thương ở chung phòng với nó. Nó
thấy khó ngủ trong căn phòng phía trên phòng cô, trong lúc tự hỏi liệu cô
có bị ốm lại không, hoặc ngủ và không thức dậy nữa, hoặc (lạy Chúa xin
chuyện này đừng xảy ra) thức dậy và đi lang thang ra khỏi sân nhà như cô
đã từng đi lang thang từ đâu đó tới đây. Ở trên phòng nó tụi nó nói chuyện
dễ hơn: ban đêm khi Sethe và Paul D ngủ, hoặc ban ngày trước khi một
trong hai người về nhà. Những trò chuyện dịu ngọt, khùng điên toàn những
câu nói nửa chừng, mơ mộng và hiểu lầm mang tính ly kỳ hơn là thông cảm
rất nhiều.

Khi hai đứa rời khỏi phòng, Sethe bắt đầu dọn bàn. Chị xếp chồng đĩa

bên cạnh bồn nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.