THƯƠNG - Trang 85

thí dụ như lo lắng, về ngày mai, về Denver, về Thương, về tuổi tác và bệnh
tật, đấy là chưa kể đến tình yêu.

Nhưng óc chị không màng đến tương lai. Ngập tràn chuyện quá khứ và

khao khát thêm chuyện quá khứ, nó không chừa lại chỗ nào cho chị tưởng
tượng, chứ đừng nói đến suy tính cho ngày hôm sau. Y như buổi chiều ấy
trong bụi hành dại − khi chị dõi vào tương lai và chỉ nhìn thấy một bước đi
nữa. Những người khác đã nổi điên, tại sao chị không thể? Óc của người
khác ngừng lại, quay đi và tiếp tục đến một điều gì mới, và chắc đấy là điều
đã xảy ra với Halle. Hình ảnh ấy mới dịu ngọt làm sao: hai người họ ở
trong lán sữa, ngồi chồm hỗm cạnh thùng đánh bơ, trét bơ lạnh lợn cợn vào
mặt, không bợn chút lo lắng trên đời. Cảm nhận lớp bơ trơn dinh dính − bôi
nó vào tóc, nhìn nó chuồi qua những ngón tay. Ngừng lại ngay đấy nhẹ
nhõm biết bao. Khép. Đóng. Bóp bơ. Nhưng ba đứa con của chị đang nhai
núm vú tẩm đường trong một tấm chăn trên đường đến Ohio và không trò
chơi bơ nào thay đổi được điều ấy.

Paul D bước qua cánh cửa và đặt tay lên vai chị.

“Anh không định nói cho em nghe chuyện ấy.”

“Em không định nghe.”

“Anh không thể rút lời lại, nhưng anh có thể không nhắc đến chuyện ấy

nữa.” Paul D nói.

Anh ấy muốn nói cho mình nghe, chị nghĩ. Anh muốn mình hỏi anh cảm

giác ấy như thế nào − cái lưỡi đã khó chịu làm sao khi bị miếng sắt đè
xuống, khiến người ta muốn khạc nhổ đến phát khóc. Chị đã biết về nó, đã
thấy nó nhiều lần ở chỗ chị trước khi đến Tổ Ấm. Đàn ông, con trai, bé gái,
đàn bà. Vẻ hoang dại rực lên đôi mắt vào lúc đôi môi bị kéo giật ra phía
sau. Nhiều ngày sau khi lấy hàm ra, mỡ ngỗng được bôi vào hai bên khóe
miệng nhưng không có gì xoa dịu được cái lưỡi hoặc xóa được vẻ hoang
dại trong đôi mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.