THƯƠNG - Trang 86

Sethe ngước nhìn đôi mắt Paul D để xem có còn dấu vết gì của vẻ hoang

dại trong ấy không.

“Khi còn nhỏ em nhìn thấy những người có hàm trong miệng,” chị nói,

“sau đấy trông họ luôn luôn hoang dại. Cho dù người ta muốn dùng cái
hàm để làm gì, nó không thể nào có hiệu quả, vì nó mang đến sự hoang dại
trước kia không có. Khi em nhìn anh, em không nhìn thấy vẻ hoang dại.
Không có vẻ hoang dại trong mắt anh.”

“Có cách mang nó đến và có cách lấy nó đi. Anh biết cả hai cách và anh

chưa nghĩ ra cách nào tệ hơn.” Anh ngồi xuống bên cạnh chị. Sethe nhìn
anh. Trong ánh sáng lờ mờ không có ánh đèn, khuôn mặt anh, chỉ còn là
một khung xương màu đồng, xoa dịu trái tim chị.

“Anh có muốn kể cho em nghe không?” chị hỏi anh.

“Anh không biết. Anh chưa hề nói cho ai nghe cả. Đôi khi anh ca hát về

chuyện ấy, nhưng anh chưa hề nói với ai.”

“Anh nói đi. Em nghe được.”

“Có thể. Có thể em nghe được. Anh chỉ không chắc là anh nói được. Ý

anh là, nói cho thật đúng, vì không phải là cái hàm − không phải thế.”

“Vậy thì là cái gì?” Sethe hỏi.

“Lũ gà trống,” anh nói. “Đi ngang bọn gà trống nhìn tụi nó nhìn anh.”

Sethe mỉm cười. “Trên cây thông?”

“Ừ.” Paul D mỉm cười theo. “Chắc phải có năm con gà trống đậu trên đó,

và ít nhất năm mươi con gà mái.”

“Cả con Mister nữa?”

“Mới đầu thì không. Nhưng anh đi chưa được đến hai mươi bước thì anh

thấy nó. Nó bỏ cột hàng rào đến ngồi trong cái chậu.”

“Nó thích cái chậu đó,” Sethe nói, và nghĩ, Không, bây giờ không thể

ngừng lại được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.