Paul D chỉ mới bắt đầu, điều anh kể mới chỉ là phần đầu khi những ngón
tay chị trên đầu gối anh, mềm mại và an ủi, khiến anh ngưng lại. Như thế
cũng hay. Như thế cũng hay. Anh nói thêm nữa thì cả hai có thể sẽ bị đẩy
đến chỗ từ đó họ sẽ không quay lại được nữa. Anh sẽ giữ phần còn lại ở
chỗ của nó: trong lon thuốc lá bằng thiếc chôn trong ngực anh nơi trước kia
có một trái tim đỏ. Nắp lon đã đóng chặt vì han gỉ. Anh sẽ không nạy nó ra
trước mặt người phụ nữ dễ thương và vững chãi này, vì anh sẽ hổ thẹn nếu
chị đánh hơi được những thứ đựng trong ấy. Và chị sẽ bị tổn thương nếu
chị biết rằng không có trái tim nào đỏ rực như mào của con Mister đang
đập ở trong anh.
Sethe xoa và xoa, ấn tay vào lớp vải thô và những đường cong cứng cỏi
của đầu gối anh. Chị hy vọng nó xoa dịu anh như nó đã xoa dịu chị. Cũng
như nhồi bột bánh mì trong ánh sáng mờ trong nhà bếp của quán ăn. Trước
khi đầu bếp chính đến, lúc chị đứng trong một góc chỉ rộng bằng chiều dài
một băng ghế, phía sau và bên trái những lon sữa. Nhồi bột. Nhồi, nhồi bột.
Không còn gì tốt hơn thế để bắt đầu một ngày chăm chỉ làm việc đánh lùi
quá khứ.