THƯƠNG - Trang 89

8

Ở trên lầu Thương đang nhảy múa. Điệu múa hai bước, hai bước, dợm,

lướt, lướt và chống chân xuống.

Denver ngồi trên giường mỉm cười và hát điệu nhạc cho Thương múa.

Nó chưa bao giờ thấy Thương vui như thế. Nó đã thấy đôi môi phụng

phịu của Thương hân hoan mở rộng vì đường ngọt hay vài mẩu tin tức
Denver kể. Nó đã cảm thấy nỗi thỏa mãn ấm áp tỏa ra từ làn da của Thương
khi cô nghe mẹ nó kể chuyện ngày xưa. Nhưng nó chưa bao giờ thấy cô
tươi vui. Chỉ mới mười phút trước, Thương ngã ngửa ra sàn, mắt lồi ra,
giãy giụa và ôm cổ. Bây giờ, sau vài giây nằm trên giường của Denver, cô
trở dậy và nhảy múa.

“Chị học múa ở đâu?” Denver hỏi cô.

“Không ở đâu hết. Xem chị làm cái này này.” Thương giơ hai tay chống

nạnh và bắt đầu nhảy nhót trên đôi chân trần. Denver cười.

“Giờ thì đến lượt em. Nhảy đi nào,” Thương nói. “Nhảy đi”. Chiếc váy

đen của cô đong đưa qua lại.

Denver trở nên lạnh như nước đá trong lúc nó đứng dậy khỏi giường. Nó

biết người nó to gấp đôi người Thương, nhưng nó nổi lên, lạnh và nhẹ như
một bông tuyết.

Thương nắm tay Denver và đặt tay kia lên vai Denver. Rồi họ nhảy múa.

Vòng quanh và vòng quanh căn phòng nhỏ, và có thể Denver đã cười nhiều
như thế vì choáng váng, hay cảm giác nhẹ và lạnh cùng lúc. Cái cười dễ lây
truyền qua Thương. Hai cô gái, vui vẻ như lũ mèo con, đong đưa tới lui, tới
lui, cho đến khi cả hai mệt nhoài và ngồi xuống sàn nhà. Thương ngửa đầu
dựa vào thành giường thở dốc và Denver nhìn thấy phần trên của thứ nó
vẫn thấy lúc Thương thay áo đi ngủ. Nhìn thẳng vào đấy, nó thì thào, “Tại
sao chị tên là Thương?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.