THƯƠNG - Trang 92

“Mình đang nhảy múa mà. Mới lúc nãy mình đang nhảy múa. Mình nhảy

múa đi.”

“Chị không muốn.” Thương đứng dậy và đến giường nằm xuống. Sự im

lặng vang dội trên bốn bức tường như những con chim hoảng hốt. Sau cùng
hơi thở của Denver đều lại trong nỗi đe dọa của một mất mát quá sức chịu
đựng.

“Nói cho chị nghe,” Thương nói. “Nói cho chị nghe Sethe đã sinh ra em

trong chiếc xuồng như thế nào.”

“Mẹ chưa bao giờ kể cho em nghe hết câu chuyện,” Denver nói.

“Nói cho chị nghe đi.”

Denver leo lên giường và khoanh hai cánh tay bên dưới tấm tạp dề nó

đang mặc. Nó chưa đến cái phòng cây lần nào từ lúc Thương ngồi trên gốc
cây đốn sau khi hội chợ tan, và chưa hề nhớ ra chuyện nó không đến đấy
nữa, cho đến giờ phút rất tuyệt vọng này. Cô chị này có dư thừa mọi thứ
trên đời: một trái tim đập cuồng loạn, tính mơ mộng, người bầu bạn, hiểm
nguy, sắc đẹp. Nó nuốt nước bọt hai lần trong lúc chuẩn bị kể chuyện, để
kết những sợi dây nó đã nghe suốt đời mình thành một tấm lưới hòng giữ
Thương.

“Mẹ nói cô có hai bàn tay giỏi giắn. Mẹ nói hai cánh tay cô da trắng nhỏ

gầy nhưng hai bàn tay giỏi giắn. Mẹ nói mẹ nhìn thấy điều đó ngay. Mẹ nói
tóc nhiều đủ cho năm cái đầu và hai tay giỏi giắn. Em đoán hai bàn tay làm
mẹ nghĩ cô có thể làm được chuyện ấy: đưa mẹ và em qua sông. Nhưng cái
miệng là cái làm mẹ yên lòng. Mẹ nói mình không đoán được người da
trắng. Không ai biết họ sẽ làm gì. Nói một đằng, làm một nẻo. Nhưng nếu
người ta nhìn cái miệng đôi khi người ta có thể biết được. Mẹ nói cô này
nói như giông bão, nhưng miệng cô không có vẻ ác mó. Cô đã dẫn mẹ đến
cái chái và xoa chân cho mẹ, đấy là một chuyện. Và mẹ tin cô sẽ không tố
cáo mẹ với nhà cầm quyền. Người ta có thể được thưởng tiền khi giao nộp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.