THƯƠNG - Trang 93

dân chạy trốn, và mẹ không chắc cô Amy này không cần tiền, nhất là vì cô
nói hoài chuyện đi tìm vải nhung.”

“Vải nhung là gì?”

“Một loại vải, dày và mềm.”

“Em kể tiếp đi.”

“Cô xoa cho chân mẹ hồi lại, và mẹ khóc, mẹ nói vì chân đau quá.

Nhưng mẹ nghĩ mẹ có thể đi tiếp đến chỗ bà nội Baby Suggs và…”

“Là ai vậy?”

“Em mới nói đấy thôi. Bà nội của em.”

“Mẹ của Sethe?”

“Không. Mẹ của ba em.”

“Em kể tiếp đi.”

Những người kia đã ở đấy rồi. Hai anh của em và… cô bé gái. Mẹ gửi họ

đến nhà bà nội Baby trước để đợi mẹ. Vì thế mẹ phải chịu đựng đủ thứ để
đến đó. Và cô Amy này đã giúp đỡ.”

Denver ngừng và thở dài. Đây là đoạn nó thích. Nó sắp kể đến đấy, phần

câu chuyện về nó, cho nên nó thích; nhưng nó cũng không thích vì phần
câu chuyện này khiến nó cảm thấy rằng nó, Denver, phải trả một khoản nợ
nào đấy. Nhưng nó không biết nó nợ ai và phải trả cái gì. Giờ đây, nhìn
khuôn mặt khao khát và chăm chú của Thương, cách cô nuốt lấy từng chữ,
hỏi màu và cỡ của thứ này thứ khác, nỗi ước mong gần như khao khát được
biết của cô, Denver không còn chỉ nghe thấy, mà bắt đầu nhìn thấy điều nó
đang nói: một cô gái nô lệ mười chín tuổi − lớn hơn nó một tuổi − đang đi
xuyên qua khu rừng tối để đến với các con chị ở xa. Chị mỏi mệt, có lẽ sợ
hãi, thậm chí có lẽ đã lạc lối. Đáng sợ hơn hết, chị chỉ có một mình và chị
còn phải lo đến một đứa con nữa trong bụng chị. Đằng sau chị có lẽ là chó,
có lẽ là súng, và chắc chắn là bọn răng bựa. Ban đêm chị không sợ lắm vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.