THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 21

Nàng vẫn còn bối rối , cho đến khi giọng Tử Phong cất lên êm ái bên tai
nàng :
- Mừng cô bé Đinh Mẫn Quân thêm một tuổi mới.
Mẫn Quân mỉm cười :
- Cám ơn anh Tử Phong.
Nhưng rõ ràng , anh đã để ý thấy nàng đăm chiêu vài giây khi trả lời . Anh
nói :
- Em không vui sao , Mẫn Quân ?
- Không . Em vui lắm . Chỉ vì cứ tưởng anh sẽ không bao giờ còn nhớ đến
ngày sinh nhật của con bé Đinh Mẫn Quân ngày nào nữa.
Đôi mắt anh nheo lại nhìn nàng :
- Tại sao em lại nghĩ như vậy ?
Giọng nàng đượm buồn :
- Từ khi cha mẹ em mất và sau đó anh lại bỏ ra đi , những người thân trong
đời lần lượt xa mình , em không còn ý niệm gì về ngày sinh nhật nữa.
- Em trách anh ư ?
- Không . Em đã hiểu là không nên đòi hỏi ở cuộc đời này quá nhiều.
- Đừng nói như thế , Mẫn Quân à . Thật ra em xứng đáng được hưởng
nhiều hơn những gì em đã có trong cuộc đời này.
- Em ước mơ như vậy.
- Em nên ước mơ . Nếu không thì làm sao biến ước mơ thành hiện thực.
- Phải . Em sẽ cố gắng biến những ước mơ của mình thành hiện thực.
Giọng nàng đượm buồn nhưng đầu quả quyết . Anh thầm hỏi . Không biết
nàng đang mơ ước những gì ?
- Như là gì , Mẫn Quân ?
- Em sợ nói ra thì ước mơ của em sẽ không còn thiêng liêng nữa . Xin lỗi
anh Tử Phong . Vì em muốn giữ điều thầm kín ấy riêng cho mình.
- Thôi được . Anh sẽ không cố hỏi em những điều mà em không thể nói.
- Em đã làm anh buồn ?
- Không . Nhưng anh hy vọng một ngày nào đó sẽ hiểu em nhiều hơn.
- Em sợ điều đó sẽ làm anh thất vọng.
- Với em thì không bao giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.