đôi hài thêu, cũng là tơ vàng chỉ bạc, quấn vào bông mẫu đơn ngũ sắc, đẹp
và quý không thể nói thành lời.
Con bạch anh vũ vỗ cánh, đậu lên vai của thiếu nữ đó, chim đẹp người
đẹp, làm nền cho nhau thật là kỳ thú.
Lục Tiệm bất giác mặt đỏ tim nhảy, chống chế nói: “Tiểu Lan, ngươi tốt
chứ”. Thiếu nữ đó cong môi lên, nửa cười nửa giận: “Không tốt a, đợi
ngươi cả nửa ngày rồi. Ngươi có phải là không muốn gặp ta, đi rõ là chậm,
lại phải cần Bạch Trân Châu thúc giục ngươi?”.
Lục Tiệm vội nói: “Ai bảo ngươi vậy, ta, ta nằm mơ cũng đều muốn gặp
ngươi”. Tiểu Lan cười đẹp nói: “Thật không?”
“Thật”, Lục Tiệm nói, cúi mắt nhìn xuống mũi chân, không dám đối
mắt với thiếu nữ đó.
“Ngốc tử”. Tiểu Lan trừng mắt nhìn y, “Còn chưa vào đi?”.
Hai người đến mảnh đất trống trong rừng, chỉ thấy một thanh mộc kiếm
dựa dưới gốc cây hoè lớn, hình thức cũng giống như mộc kiếm của Lục
Tiệm, chỉ là có thêm một sợi tua ngũ sắc. Bên cạnh kiếm đặt một cái hồng
hồ lô to, bóng đến phát sáng.
Tiểu Lan cầm hồ lô lên, hỏi: “Ngươi có khát không?” Lục Tiệm gật đầu
nói: “Có một chút”. Tiểu Lan bĩu môi cười, đưa hồ lô cho y nói: “Cho
ngươi”.
Lục Tiệm tiếp lấy, vừa mới nếm thử, lộ ra sắc diện kinh ngạc, Tiểu Lan
cười nói: “Thế nào, có ngon không?” Lục Tiệm kỳ quái nói: “Cái nước này
tại sao lại ngòn ngọt, hơi chua chua, còn nữa, còn có mùi thơm, ừ, giống
như trái đào, lại giống trái lê … “.