THƯƠNG HẢI - Trang 160

Kim Xuyên Nghĩa Nguyên hừ lạnh nói: “Kệ y là người hay chim có

súng Điểu chăm nom”. Lạch cạch một tiếng, đám kỳ bổn rút ra súng Điểu,
đốt hoả thằng. Lục Tiệm, A Thị trong lòng tuyệt vọng, cả hai nhắm chặt
mắt, chợt nghe bên tai truyền đến âm thanh nhẹ như tiếng muỗi của Ngư
hoà thượng: “Nghiêng lệch về bên trái, đến sau lưng của ta”. A Thị đã sợ
đến không thể động đậy. Lục Tiệm ngược lại cố hết sức tàn, kéo nàng lệch
về bên trái.

Tiếng súng vang lên, tiếng gió thổi lướt qua bên tai Lục Tiệm mạnh mẽ,

tiếng đạn chì trúng cây “xuỳ xuỳ” liên miên bất tuyệt, chỉ cảm thấy lòng
bàn tay của A Thị mồ hôi đầm đìa, lại không còn chút hơi ấm, giống như
một tảng băng vậy.

Qua một lúc, chợt nghe Kim Xuyên Nghĩa Nguyên than nói: “Thật là

không có người sao? Xem ra niên kỷ của ta càng lớn, đảm tử càng nhỏ. Các
vị xuất phát, nhất chiến tất thắng, thề diệt Vĩ Trương”.

Chúng quân tề thanh ứng tiếng đáp: “Nhất chiến tất thắng, thề diệt Vĩ

Trương”. Xôn xao lên ngựa, giống như một trận toàn phong, kêu hò mà đi
xa.

Đại quân Kim Xuyên lục tục đi qua, đủ nửa canh giờ, bốn bên đồng

hoang mới yên tĩnh lại. Ngư hoà thượng xốc hai người nhảy xuống, áo bào
rung một cái, vẫy rơi nhiều viên đạn chì. Thì ra Ngư hoà thượng dùng Đại
Kim Cang Thần Lực chặn súng Điểu lại, giải quyết nguy khốn lúc đó.

“Đại sư!”. Nước mắt của A Thị tuôn ra, đột nhiên cong gối chập tay nói:

“Tiểu nữ cần tìm được đại ca, quốc vận Vĩ Trương sắp hết, A Thị không thể
sống một mình”.

Lông mi trắng của Ngư hoà thượng nhăn lại, quay về Lục Tiệm nói:

“Hài tử, ý ngươi thế nào?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.