THƯƠNG HẢI - Trang 2212

- Đưa ta ra mé biển đi.

- Mé biển? - Lục Tiệm đáp - Ở đấy gió máy dữ lắm!

Diêu Tình run rẩy, cô khăng khăng:

- Ta phải ra đấy!

Lục Tiệm liếc nhìn cô, gã không muốn cãi lời, bền ôm cô, đứng dậy ra

khỏi toà thạch lâu, phi thân đi, ra đến mé biển, khi thấy đơn độc chiếc tam
bản buộc vào một tảng đá, bất giác Lục Tiệm tự hỏi "Cốc Chẩn đi đâu rồi
vậy kia?". Ý nghĩ đang mơn man trong đầu, bỗng gã nghe tiếng Diêu Tình
thì thầm bên tai:

- Lục Tiệm, mặt trời lặn mau rồi kia!

Lục Tiệm ngoảnh trông vầng nhật, giọng bùi ngùi:

- Đúng thế! Lặn nhanh thật!

Diêu Tình bảo:

- Ta thấy đẹp đấy chứ!

Lục Tiệm gật đầu, ôm cô, ngồi xuống. Dõi mắt về phương tây, Diêu

Tình chăm chú nhìn một hồi, bỗng cô hỏi:

- Buổi hoàng hôn này đẹp không?

Lục Tiệm đáp:

- Đẹp! Trông đẹp lắm!

Diêu Tình cười cười, bỗng cô tìm đâu được một khí lực mạnh mẽ, lớn

giọng kêu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.