THƯƠNG HẢI - Trang 355

một hành lang dài, hành lang này có hai lối đi, đèn đỏ treo cao, ánh sáng
lay động, chốc lát lại thấy một biểu tượng con chim màu vàng. Đi đến chỗ
ngoặt, trước mặt đột nhiên có một nữ tử xăm xăm cúi đầu bước tới, không
kịp dừng lại đâm sầm vào phụ nhân đó, cái khay cầm trên tay liền lật ra,
chiếc chén sứ phía trên rơi xuống đánh choang. Phụ nhân giận dữ nói:

- Tiểu đề tử (người dịch – không hiểu nghĩa từ này), ngươi mù à?

Liền vung tay đánh ra một chưởng vào nữ tử. Lục Tiệm nhíu mày, đưa

tay ngăn lại, nói:

- Dừng tay, bất quá chỉ là một chiếc chén sứ, đâu đáng để đánh người.

Chuyển nhãn nhìn sang, đúng lúc nữ tử ngẩng đầu lên, Lục Tiệm không

kìm được ngạc nhiên, không phải vì lý do gì khác mà là vì nữ tử đó quá
xấu, da vàng ủng, khóe miệng trễ xuống, mắt trái không có lông mày, méo
xệch không nhìn thấy lòng trắng, mắt phải tuy vẫn còn lông mày nhưng lại
có một cái nhọt to vẫn chưa khỏi, lưng còng xuống, đầu gối cong veo,
không cúi xuống được, tựa hồ như bị chứng nhuyễn cốt (xương mềm), nói
tóm lại là bộ dạng khiến người ta không muốn nhìn lần thứ hai. Nữ tử đó và
Lục Tiệm bốn mắt gặp nhau, trong mắt có thần sắc quái dị.

Lục Tiệm cảm giác đã gặp người này từ trước nhưng không thể nhớ ra

đã gặp ở đâu, lại thấy nữ tử đó nhãn thần ảm đạm, cụp mắt xuống.

- Tốt lắm – phụ nhân gào lên – lại là Sửu nô nhân nhà ngươi. Ngươi có

biết cái chén này là loại thượng phẩm, giá của nó dù bán ngươi đi mười lần
cũng không đủ trả được.

Sửu nô nhân nhìn chằm chằm vào mũi chân, ấm ớ nói:

- Hà mụ mụ, thưa không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.