Lục Tiệm đột nhiên đại ngộ, nhớ lại lúc nãy không thể động đậy được,
con mèo Ba Tư này đột nhiên xuất hiện trên xà nhà, sau đó bản thân liền có
thể cử động được. Nếu không phải như thế, bản thân và A Tình khó mà
sống được. Tuy rằng không biết con mèo nhỏ này cứu mình như thế nào,
nhưng di nữ đó nói như vậy, tự nhiên là không phải giả. Ngay lập tức cung
cung kính kính hướng về con mèo con đó khom mình làm lễ, nói: “Bắc Lạp
Sư Môn, đa tạ ngươi nhiều, đợi ta giúp A Tình xong, thì sẽ bắt cá tốt nhất
cho ngươi ăn”.
Nói xong, lại hướng vào di nữ khom người chào, chuyển mình bước đi.
Di nữ cười nói: “Ngươi đi giúp tiểu nha đầu kia sao?”. Lục Tiệm vâng một
tiếng. Di nữ nói: “Ngươi biết bọn họ đi đâu sao?”. Lục Tiệm bất giác lắc
đầu. Di nữ đó than: “Thật là ngốc tử”. Nói xong đỡ lấy khuỷu tay y, Lục
Tiệm toàn thân nhẹ đi, đạp không mà lên, trong lúc kỳ lạ, một trận gió thổi
đến mặt, trong mắt Lục Tiệm không phân biệt được, lúc mở mắt ra, thân
hình đã ở ngoài cửa thư phòng rồi.
Lục Tiệm kỳ lạ hỏi: “Tỷ tỷ, người làm cái gì vậy? Di nữ đó cười nói:
“Đưa ngươi đi tìm tiểu nha đầu kia á”. Lục Tiệm cảm kích vô cùng, nói:
“Tỷ tỷ, ta tên là Lục Tiệm, người tên gọi là gì?”. Di nữ cười nói: “Tên ta là
Tiên Bích”.
Lục Tiệm kỳ lạ nói: “Tên của tỷ tỷ thật là kỳ quái, giống như hình dáng
của tỷ, đều thật là kỳ quái”.
Tiên Bích nói: “Có gì mà kỳ lạ chứ, ta sinh ra ở một nơi rất xa ở tây
phương. Nếu như ngươi đến nơi đó, người ta cũng thấy ngươi rất kỳ quái
kìa”.
Lục Tiệm nghĩ ngợi hỏi: “Là Ba Tư hay Đại Tần (tên cổ của Tây Tạng
thời nhà Hán)”.