THƯƠNG HẢI - Trang 67

Lục Tiệm thầm nghĩ: “Thì ra vậy, y quả nhiên không nhìn thấy”.

Ninh Bất Không nói xong câu đó, hồi lâu cũng không nghe thấy người

hồi đáp, bất giác cả nghi nói: “Tiên Bích sư muội, tại sao muội không nói
gì”. Lục Tiệm tâm niệm xoay chuyển nhanh chóng, vội nói: “Tỷ ấy bị
thương nặng, nói không được”.

Ninh Bất Không ồ một tiếng, đột nhiên hỏi: “Mắt của ta sợ rằng bị máu

làm mờ rồi, có chút mơ hồ, có phải nàng cách ta năm bước không?”.

“Không phải”. Lục Tiệm bướng bỉnh nói: “Tỷ ấy ở dưới gốc cây lớn

cách mười bước chân phía trước”. Trong lòng y thì nghĩ: “Nếu như y thật là
có ý tốt, ta lừa y, đợi chút nữa, ta chuộc tội với y là được”.

Ý nghĩ trong lòng còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy Ninh Bất Không

cười nhẹ: “Mười bước sao?”. Tay áo rung lên một cái, thò ra một thanh
mộc côn, đột nhiên ném ra, trúng vào cành cây của cây lớn đó, tiếng nổ lớn
vang lên, mạt gỗ bay loạn xạ, rắc một tiếng, cành cây to như miệng bát đã
gãy đoạn.

Trong sát na, Lục Tiệm chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân xông lên mặt,

trong lòng ngoài sự kinh hãi, còn cảm thấy hưng phấn. Kinh hãi vì là Ninh
Bất Không quả nhiên toàn là nói dối; hưng phấn vì là bản thân tương kế tựu
kế, mà lại có thể thử được thật giả của y.

Ninh Bất Không ném ra Mộc Phích Lịch, nhưng không nghe thấy có

người kêu thảm, cảm thấy có chút không ổn, tâm niệm đột nhiên xoay
chuyển nhanh chóng, bàn tay nắm chặt, nghiêm giọng nói: “Hảo tiểu tử,
trước mặt không có người phải không?”.

Lục Tiệm bị đau, rên rỉ thảm thiết nói: “Ngươi muốn hại tỷ tỷ ta, ta

không đưa ngươi đi gặp tỷ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.