THƯƠNG HẢI - Trang 83

Trong lúc Lục Tiệm chần chừ, có tên Oa nhân nói: “Đề Tả Vệ Môn

ngươi quá giảo hoạt rồi, một thanh thái đao lại cược lấy một người, quá rẻ
rồi”.

Một tên Oa nhân khác nói: “Đúng vậy, cược súng Điểu của ngươi, vậy

mới công bằng”.

Đề Tả Vệ Môn phì một tiếng, nói: “Được a, nhóc con ngươi thắng được

ta, ta sẽ đưa khẩu súng Điểu này cho ngươi”.

Lục Tiệm nói: “Ta có rồi thì có tác dụng gì?”.

Đề Tả Vệ Môn lấy súng Điểu ra, đóng vào viên chì tròn và hoả dược,

đốt ngòi lửa, nhắm vào một con hải điểu, phát súng ầm một tiếng, hải điểu
theo đó mà rơi xuống, giãy dụa trong biển một lúc, thì bị sóng biển nuốt
mất.

Lục Tiệm nhìn thấy vậy, trong lòng kinh sợ.

Đề Tả Vệ Môn đắc ý cười nói: “Nhóc con, lợi hại không?”.

Lục Tiệm vẫn không muốn đánh cược, nhưng Đề Tả Vệ Môn vừa dỗ

vừa doạ, thậm chí còn huơ đao bức bách. Lục Tiệm không còn cách gì có
thể nghĩ, chỉ còn cách đáp ứng. Hai người nghị định: “Lấy một canh giờ
làm giới hạn, người nào cá nhiều thì thắng”.

Đề Tả Vệ Môn là cao thủ câu cá, đám Oa không có ai bằng được. Hắn

thấy kỹ thuật câu cá của Lục Tiệm không yếu, bỗng nhiên nổi máu cờ bạc.
Lục Tiệm vì tình thế bức bách, chỉ còn biết tập trung tinh thần để ứng phó.
Y từ bé đã đi theo tổ phụ bắt cá, nhưng luận về phân biệt dòng nước, suy
đoán luồng cá, Lục Đại Hải cũng không thể bằng y, bởi vì Lục Tiệm lúc
buông câu đều đứng, tuyệt không ngồi im một góc, thường di chuyển theo
luồng cá, do đó những nơi buông câu, tất nhiên là bầy cá phong phú dồi
dào. Không lâu sau, thì y liên tục câu được cá to. Đề Tả Vệ Môn vẫn tự phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.