Tháng Giêng
Mơ Về Trăng Non Rét Ngọt
Tự nhiên như thế: ai cũng chuộng mùa xuân. Mà tháng giêng là tháng đầu
của mùa xuân, người ta càng trìu mến, không có gì lạ hết. Ai bảo được non
đừng thương nước, bướm đừng thương hoa, trăng đừng thương gió; ai cấm
được trai thương gái, ai cấm được mẹ yêu con, ai cấm được cô gái còn son
nhớ chồng thì mới hết được người mê luyến mùa xuân.
Ới ời người em gái xoã tóc bên cửa sổ! Em yêu mùa xuân có phải vì nghe
thấy rạo rực nhựa sống trong cành mai, gốc đào, chồi mận ở ngoài vườn?
Chàng trai kia yêu mùa xuân, phải chăng là tại lúc đôi mùa giao tiễn nhau,
chàng tưởng như nghe thấy đồi núi chuyển mình, sông hồ rung động trong
cuộc đổi thay thường xuyên của cuộc đời? Mà thiếu phụ ở chân trời góc
biển yêu mùa xuân có phải vì đấy là mùa xanh lên hy vọng được trở về nơi
bến đợi sông chờ để ngâm lại khúc bạc đầu với người ra đi chưa biết ngày
nào trở lại?
Tôi yêu sông xanh, núi tím; tôi yêu đôi mày ai như trăng mới in ngần và tôi
cũng xây mộng, ước mơ, nhưng yêu nhất mùa xuân không phải là vì thế.
Mùa xuân của tôi - mùa xuân Bắc Việt, mùa xuân của Hà Nội - là mùa xuân
có mưa riêu riêu, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, có tiếng
trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xam có câu hát huê tình của cô
gái đẹp như thơ mộng ...
Người yêu cảnh, vào những lúc trời đất mang mang như vậy, khoác một cái
áo lông, ngậm một cái áo lông, ngậm một ống điếu, mở cửa đi ra ngoài tự
nhiên thấy một cái thú giang hồ êm ái như nhung và không cần uống rượu
mạnh cũng nghe như lòng mình say sưa một cái gì đó - có lẽ là sự sống!
Anh có thể đạp cỏ trên Hồ Gươm, đợi đến sâm sẩm tối ra ngồi ở Thuỷ Tạ