THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 117

mấy che khuất mặt trăng bò ra một cái giếng ở hậu cung, đâm đầu mà chết.
Cái chết không mấy gì đẹp, điều đó ai cũng thấy nhưng nghĩ cho cùng thì
cũng tội cho Hậu chủ vì tội có phải riêng của Hậu chủ đâu. Ai bảo trời thu
đẹp não nùng, buồn se sắt; ai xui gió thu biêng biếc nỗi sầu hắt hiu; ai làm
cho ánh trăng thu mươn mướt như nhung để cho người đa cảm thấy tâm
hồn phơi phới, thấy lòng tê tái, thấy thèm ân ái?
Nằm ở trên cái lầu cao nhìn ra dòng sông có khói to mờ mờ, người chồng
tưởng như thấy trong lúc bòng giăng lồng bóng nước thì cả bầu trời rền rĩ
lên khe khẽ, thương thương, y như thể tiếng rền rĩ thương thương khe khẽ
của người vợ nằm trong vòng tay của người chồng trìu mến.
Gió lay động bức màn mỏng nơi cửa sổ. Xa xa, ở trên con đường dọc mé
sông, có những bóng đèn trẻ con đi rước tháng tám phản chiếu xuống nước
trong văn vắt. Im, để mà nghe! Anh có thấy gì không?
- Anh chỉ nghe thấy có tiếng thở của trăng và tiếng tim em đập mạnh như
một con chim bé nhỏ.
- Không. Còn gì nữa. anh không thấy à? Thỉnh thỏang cùng với gió may ở
bên kia sông đưa lại, có tiếng hát trống quân. Thôi phải rồi, mình ở thành
phố lâu ngày không nghe hát trống quân, mà Trung thu không có tiếng hát
trống quân không được. Em là con gái Thuận Thành ở Bắc Ninh vốn là đất
nổi tiếng về hát trống quân và quan họ. Đã lâu lắm, em không được nghe
một đêm trống quân nào “gia dụng” thể nào, tối rằm này,chúng ta cũng phi
sang Gia Quất xem hát, anh có chịu không?
- Chịu chớ. Và anh chịu luôn các cụ nhà ta sao mà tâm lý thế, lại khéo biết
lất mùa này làm mùa cưới vợ, lấy chống. Gió hiu hiu khêu gợi thế này, mà
trời về khuya, lại hơi lành lạnh, trai với gái tốt đôi, thử hỏi còn có bài thơ
nào đẹp hơn không?
Quan quan thư cưu…
Nằm xích nữ lại đây em, anh kể cho em nghe nốt bài thơ của cặp vợ chồng
mới cưới…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.