THỦY XA QUÁN - Trang 107

xong xuôi, cuối cùng ông đã có thể gỡ chiếc mặt nạ quản gia vô cảm mà thở
phào nhẹ nhõm.

Thường ngày, ngồi trên chiếc ghế bập bênh kê sát cửa sổ, Kuramoto nhâm

nhi ly rượu whisky và xem ti vi, cảm nhận sự thỏa mãn và yên bình sau khi
kết thúc một ngày dài mệt nhọc. Nhưng vì sự kiện lúc ban ngày mà cảm nhận
ông hôm nay khác hẳn.

Nhấp xong ly thứ hai, khi đã ngà ngà hơi men, ông tắt đèn, bước về phía

giường, cố xua đi hình ảnh khuôn mặt Fumie đang chập chờn trong đầu. Lúc
kéo rèm cửa sổ lại, ông thấy trong đêm thấp thoáng luồng sáng nhỏ.

Ánh sáng phát ra từ nhà ngang.
Ở sân giữa có vài ngọn đèn vườn, nhưng mưa gió khiến ánh sáng của

chúng trở nên yếu ớt trong đêm khuya. Còn ánh sáng này mạnh hơn, khiến
căn phòng phát ra nó trở nên đối lập với phòng ốc tăm tối xung quanh.

Chắc bác sĩ Mitamura và giáo sư Mori vẫn đang đánh cờ trong sảnh lớn.

Nhưng không, ánh sáng này hắt ra từ cửa sổ hành lang phía bên trái tầng trên
cơ mà.

Ánh sáng gì thế? Kuramoto tự hỏi. Chưa kịp nghĩ ra thì luồng sáng vụt tắt.
Có ai đang hút thuốc ngoài dãy hành lang đã tắt đèn à?
Không phải ánh sáng do bật lửa hay diêm, mà là ánh sáng của đèn pin cỡ

nhỏ.

Kuramoto áp mặt sát vào lớp cửa kính đang bị mưa hắt, căng mắt nhìn vào

bóng tối phía trước… Không thấy gì nữa. Có thế lờ mờ nhận ra đường nét ô
cửa sổ, nhưng không thấy ánh sáng lập lòe khi nãy.

Chắc cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Kuramoto nhắc nhở bản thân chớ vì sự việc ban ngày mà sợ bóng sợ gió.
Cơ thể ông đã mệt mỏi rã rời. Lúc nhìn thấy Fumie rơi xuống, ông đã chạy

như điên trên hành lang, cho nên lúc này hai chân đau ê ẩm.

Khẽ kéo rèm cửa lại, ông lên giường, chìm vào giấc ngủ.

Thư phòng của Fujinuma Kiichi.

1 giờ 15 phút đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.