THỦY XA QUÁN - Trang 109

lửa, thậm chí còn không ra hình người.

Anh nhắm chặt hai mắt, lắc lắc đầu, chật vật xua đi khuôn mặt xấu xí chập

chờn ẩn hiện trong tâm trí, thay vào đó là một khuôn mặt xinh đẹp của người
thiếu nữ.

Ôi, Yurie!
Yurie mới là điểm tựa của lòng anh. Như cách nói của Masaki, anh phải

giam cầm nàng trong căn nhà chứa đầy những bức tranh phong cảnh huyễn
hoặc của Issei, độc chiếm nàng mới tìm được ý nghĩa sống. Nhưng…

Nhưng, tuy nằm trong tay anh, dường như nàng lại rất xa xôi, anh không

sao với tới được.

Anh bất lực, không thể làm gì hơn.
Bị giam chân ở đây suốt mười năm trời, lòng Yurie vẫn như mặt nước hồ

phẳng lặng. Nàng giống một con búp bê vô hồn, và nếu nàng cứ tiếp tục như
vậy thì tâm hồn Kiichi không thể nào tìm được bình yên. Nhưng, phải làm
sao để trái tim Yurie rộng mở?

Kiichi vươn đôi tay vẫn xỏ găng trắng sờ lên mặt mình, cảm giác lồi lõm

cách một lần vải vẫn vô cùng rõ nét.

Nếu khuôn mặt này, hoặc đôi chân này trở lại như trước…
Giờ đây nói ‘nếu…’ cũng chẳng có ý nghĩa gì, từ chục năm về trước

Kiichi đã gạt bỏ suy nghĩ ấy. Anh không hi vọng gì ở tiến bộ y học mai sau,
cũng đã thôi tập vật lý trị liệu. Nhưng chứng kiến Yurie mỗi năm càng thêm
xinh đẹp, những suy nghĩ tưởng chừng đã sớm gạt bỏ lại quay lại giày vò
anh.

Chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
Ai đến vào giờ này thế nhỉ?
Kiichi vội vã đeo mặt nạ, đặt tay lên bánh xe lăn. Tiếng gõ cửa vẫn đều

đặn, yếu ớt đến mức gần như bị tiếng gió mưa bên ngoài thổi tan.

“Ai đấy?” Giọng Kiichi khàn khàn, anh di chuyển từ thư phòng sang

phòng khách, rồi tiến đến trước cửa.

“Ai vậy?” Anh hỏi lại lân nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.