THỦY XA QUÁN - Trang 13

kính xoay người. “Tôi đã dọn dẹp ngăn nắp phòng 1, 2 và 3 của tầng 1 nhà
ngang để khách sử dụng. 2 giờ chiều nay họ sẽ đến, 3 giờ uống trà chiều ở đại
sảnh bên đó, 6 giờ rưỡi tối dùng bữa ở đây. Tôi định bố trí như năm ngoái,
ngài xem có được không?”

“Ồng cứ lựa mà làm.”
“Vâng.”
Quản gia Kuramoto cao ráo, mái tóc hoa râm chải ngược, dưới vầng trán

rộng là đôi mắt nhỏ và đôi môi dày nhạt màu. Ông đã gần sáu mươi tuổi, trên
khuôn mặt đầy nếp nhăn hiếm khi thấy nét cười, giọng nam trung cũng lãnh
đạm như sắc mặt của ông.

Dù ở Nhật Bản ngày nay đã không còn dùng từ ‘quản gia’ nữa, nhưng từ

này thực sự rất phù hợp với ông Kuramoto. Vâng lệnh chủ nhân, lặng lẽ lo
liệu mọi việc từ nhỏ đến lớn trong nhà, không bao giờ đem tình cảm cá nhân
vào công việc, đây chính là tài năng của ông.

“Thưa ông chủ…” Kuramoto đứng thẳng lưng. “Tối qua, sau khi ngài về

phòng, có cuộc điện thoại gọi cho ngài.”

“Gọi cho tôi?”
“Vâng. Nhưng người ấy lại nói không muốn làm phiền ngài, nên tôi bèn

hỏi ông ta có việc gì.”

“Thế có việc gì vậy?”
“Dạ…” Kuramoto hơi do dự. “Là ông cảnh sát Niimura gọi.”
Niimura là cảnh sát tỉnh Okayama, năm ngoái đã tham gia điều tra vụ án

xảy ra ở đây.

“Ông ta nói hôm nay sẽ có một người đàn ông đến thăm Thủy Xa Quán.”
Thấy tôi nghiêng đâu khó hiểu, Kuramoto tiếp tục giải thích.
“Niimura bảo đó là em trai một viên cảnh sát tỉnh Oita vùng Kyushu mà

ông ta quen. Nghe nói người em trai này khá kì quặc.”

“Anh ta đến đây làm gì?”
“Hình như anh ta hứng thú cao độ với vụ án năm ngoái. Hôm qua, anh ta

bỗng tới chỗ ông Niimura tìm hiểu rất kĩ càng, hỏi địa chỉ Thủy Xa Quán và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.