THỦY XA QUÁN - Trang 177

khóc lóc nài nỉ.

Chẳng rõ đối phương có chịu nghe lời tôi không, nhưng tiếng gõ cửa bỗng

ngừng lại. Sự tĩnh lặng trống trải lại lan tỏa xen lẫn tiếng gió mưa.

Tôi hoàn toàn kiệt sức, ngồi rũ ra trên xe lăn.
“Ông chủ?” Giọng Kuramoto từ ngoài hành lang vọng vào, ông ta đã -

nghe thấy tiếng hét của tôi.

“Anh Kiichi?”
“Anh không sao chứ?”
Mấy vị khách đang ở phòng ăn cũng chạy đến.
“Ông chủ, ngài sao thế?”
“À…” Tôi nhìn vào cánh cửa đang khóa, đáp. “Không sao cả.”
“Nhưng tiếng hét vừa nãy…”
“Không sao thật mà.”
Lúc này, trong phòng ngủ lại vang lên những tiếng ken két nhỏ. Tôi cố

lắng nghe, tim như ngừng đập.

Âm thanh này là…
Hình như có tiếng mở cửa. Là cánh cửa thông từ phòng ngủ sang thư

phòng?

Chẳng lẽ Yurie…
Nàng đã mở tủ lấy chìa khóa ra để mở cánh cửa đó? Vì nàng không thể

chịu đựng nổi những âm thanh quái dị? Hay chỉ vì nông nổi nhất thời?

“Á!”
Nàng khẽ kêu lên. Tiếp đó là tiếng bước chân như lúc nãy, nhưng lần này

là ở trong phòng ngủ chứ không phải trong thư phòng.

Có nghĩa là, Yurie đã mở cửa cho người kia bước ra.
Tiếng bước chân tiến dần về phía này. Chỉ lát sau, tay nắm cửa phòng ngủ

từ từ chuyển động.

Là tiếng bước chân sao?
Tôi nhận ra mình đã quá ảo tưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.