THỦY XA QUÁN - Trang 197

Gần như đồng thời, tôi nhảy ra khỏi xe lăn bỏ chạy, va phải Shimada đứng

trước mặt, chạy thẳng vào phòng ngủ.

Bên ngoài hỗn loạn, mọi người la hét ầm ĩ. Tôi chạy vào phòng ngủ rồi

đóng sập cửa, khóa lại.

“Mở cửa ra!” Shimada quát to, đập cửa ầm ầm.
Yurie đang ngồi trên giường, cuốn chăn dạ, toàn thân run bắn, sợ hãi nhìn

tôi.

“Em đã nghe thấy cả rồi phải không?” Tôi quăng chiếc mặt nạ cao su trắng

đeo suốt một năm qua ra. Tấm mặt nạ dính ẹp trên sàn. “Yurie… em vẫn còn
yêu anh chứ?”

Tôi chật vật hỏi câu này. Yurie đờ đẫn, mở to mắt, chăm chú nhìn vào

khuôn mặt thật của tôi.

“Em, không biết nữa.” Nàng trả lời rành rọt. Hè năm ngoái, khi tôi chơi

dương cầm trên phòng tháp (nay tôi đã thiếu một ngón tay, không thể chơi
đàn được như xưa), nàng áp mặt vào vai tôi, thì thầm những lời ân ái. Nhưng
bây giờ, vẫn đôi môi này, lại thốt ra lời như thế một cách hoàn toàn tự
nguyện.

Người thiếu nữ sống suốt chục năm trong khu nhà khép kín, được người

đàn ông tên Masaki Shingo giải cứu, cho biết thế nào là ‘thế giới bên ngoài’,
thế nào là ‘đàn ông’, dạy cho nàng hiểu ý nghĩa của từ ‘yêu’, luôn răm rắp
nghe theo người đàn ông này, khiến đôi tay sạch sẽ phải vấy máu tội ác. Về
sau, trong không gian ‘yên bình’ mà người đàn ông hi vọng, nàng đã dần say
mê thế giới bên ngoài, trái tim nàng không thuộc về nơi đây nữa…

Giờ phút này tôi mới ý thức được rằng, Yurie đã không còn là con búp bê

để mặc cho tôi thao túng.

Tôi yêu con búp bê xinh đẹp bị Kiichi rút mất linh hồn, và đã thổi sự sống

vào cho nó. Nhưng đến khi con búp bê có được tư duy ý chí, nó lại muốn rời
bỏ tôi để bắt đầu cuộc sống của riêng mình.

Những điều này, đúng ra phải khiến một kẻ thất bại như tôi cám cảnh lắm,

nhưng tôi không còn bận tâm nhiều.

Trong lòng tôi vô cùng trống rỗng, ngọn lửa căm giận bùng lên khi giết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.