THỦY XA QUÁN - Trang 59

chồng.

“Hình như đến rồi.” Kiichi vần xe lăn ra gần cửa, Yurie vội đứng lên, tiến

về phía trước, đặt tay lên tay nắm cửa mạ vàng được chế tác tinh xảo.

Cửa mở ra, tiếng mưa rơi ồn ào gấp bội. Cũng vào lúc này, một tia chớp

sáng chói xé toang bầu trời.

Mưa như trút nước, mặt đường trải đá như phủ một màn sương mịt mù.

Bên kia cây cầu bắc qua kênh có một chiếc tắc xi màu vàng đang đỗ, có thể
nhìn thấy cái đầu trọc của nhà sư Furukawa Tsunehito trên băng ghế phía sau.

“Yurie, lấy ô ra đi.” Kiichi vừa nói vừa vần xe lăn ra ngoài hiên. Yurie

nhanh chóng cầm chiếc ô màu đen ra theo.

Cửa xe mở ra, dường như Furukawa định đội mưa chạy thẳng vào đây.
Trước khi Yurie kịp giương ô thì anh ta đã ôm chiếc cặp màu cà phê trước

ngực, rồi lao ra khỏi xe, cúi đầu băng qua màn mưa xối xả chạy vào nhà.

“Khiếp quá!”
Chạy qua cầu, lên dốc, chỉ vẻn vẹn mấy giây nhưng cũng đủ khiến

Furukawa ướt sũng, thân hình gầy gò run lẩy bẩy.

“Xin lỗi, tôi cứ thế này mà tha nước mưa vào nhà.” Anh ta cúi đầu xin lỗi.
“Không sao, tôi đã chuẩn bị khăn cho anh rồi.” Kiichi đáp.
Đúng lúc này…
Trong tiếng mưa rơi hỗn độn, tiếng gió rít gào, tiếng bánh xe nước miệt

mài quay, tiếng tắc xi rời đi… hình như có tiếng kêu thảm thiết, và gần như
đồng thời, bầu trời vang lên một tiếng sấm kinh hồn.

Cả ba người như bị sét đánh trúng, đứng nguyên tại chỗ nhìn nhau.
“Vừa rồi hai vị có nghe thấy gì không?” Furukawa hỏi.
“Có…” Kiichi nhìn xung quanh. Mưa hắt vào hiên, bắn cả vào quần áo và

mặt nạ của anh.

“Yurie thì sao?”
Yurie mặt mũi tái nhợt, khẽ gật đầu.
“Tôi thấy hình như có tiếng người thét lên.” Furukawa băn khoăn, mặt

mũi xanh mét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.