THỦY XA QUÁN - Trang 79

còn sở hữu vài bức nữa cơ, cho nên…”

“Nói vậy lại càng tàn nhẫn hơn.” Masaki ngồi xuống sofa, khoanh tay

trước ngực, người hơi ngả về phía trước. “Anh là người biết rõ hơn ai hết lý
do vì sao tôi không vẽ nữa. Chẳng phải cứ nhìn tôi ăn nhờ ở đậu tại đây là
biết cảnh ngộ tôi sau ngày đó thế nào sao?”

Masaki lườm người ngồi đối diện bằng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

Mitamura mân mê chiếc nhẫn đeo ở tay trái, miệng khẽ hừ một tiếng.

“Hai vị kia đâu? Các vị không cùng đi ngắm tranh à?”
“Giáo sư Mori đang ngắm lại chúng một lượt, còn anh Oishi kêu hơi mệt

nên quay về phòng rồi.” Mitamura hất cầm về phía hành lang vắt từ sảnh lớn
sang phía Tây, ngụ ý phòng của Oishi ở hướng đó.

“Trông anh cũng có vẻ mệt mỏi.”
“Thế ạ? Đêm qua tôi có ca cấp cứu, không ngủ được mấy, hôm nay lại

phải đi từ sớm.” Dưới cặp mắt dài nhỏ của bác sĩ có quầng thâm nhàn nhạt.

“Cấp cứu?”
“Một vụ tai nạn khá nghiêm trọng. Cấp cứu xong, tình trạng của nạn nhân

vẫn chưa ổn định, phần còn lại tôi đành nhờ những đồng nghiệp khác.”

“Làm bác sĩ vất vả thật đấy.”
Masaki mỉa mai, rồi lập tức chuyển sang chủ đề khác.
“Ban nãy tôi vừa nói chuyện với anh Furukawa.”
“Anh ấy vẫn đang ở trên gác?”
“Tôi hỏi anh ấy có đi xem tranh không, anh ấy nói lát nữa sẽ tự xem một

mình.”

“Anh ấy từ xưa đã thế. Đứng trước ba chúng tôi, anh ấy có vẻ rất tự ti.”
“Anh nói làm tôi cảm thấy hình như thế thật. Anh ấy nói mình chỉ là sư cọ

ở một ngôi chùa quê nghèo nàn rách nát, rồi thì mình chẳng tài đức gì.”
Masaki nhớ lại ánh mắt ảm đạm tự coi thường bản thân của Furukawa. “Và
còn than túng tiền…”

“Anh ta cứ hay buồn rầu vì những chuyện vụn vặt nhỉ.” Mitamura cau

mày, nhún vai. “Trên đời này có khối kẻ nhiều tiền mà vẫn phàm tục đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.