THỦY XA QUÁN - Trang 80

khinh đó thôi.”

Câu nói rành rành ám chỉ nhà buôn tranh đến từ Tokyo.
“Phàm tục?” Masaki cũng nhún vai bắt chước viên bác sĩ ngoại khoa rồi

nhếch mép cười. “Vậy thì người vừa túng tiền, lại vừa phàm tục là khốn khổ
nhất ấy nhỉ.”

Phòng ăn.

7 giờ 40 phút tối.

“Cơn bão dữ dội thật.” Masaki bóc bao thuốc lá mới. “Mưa to thế này không
sao chứ, Kiichi?”

“Cái gì không sao cơ?”
“Khu nhà… liệu có xảy ra sạt lở gì không? Hiện giờ, đường vào thành phố

đã có vài đoạn bị tắc nghẽn.”

“Sạt lở à…” Chủ nhân ngôi nhà ngoảnh lại nhìn Masaki, giọng nói lạnh

băng như chiếc mặt nạ. “Những chuyện thế này đã có quản gia Kuramoto lo
liệu.”

“Bác Kuramoto thấy sao?”
“Từ chục năm nay đã có rất nhiều cơn bão tương tự rồi.” Viên quản gia

vóc người cao lớn, sắc mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi. “Và chưa bao giờ xảy
ra tình huống như ngài vừa nói. Mong ngài đừng lo.”

“Thế thì tốt.” Masaki quay về phía bốn vị khách đang ngồi quanh bàn.

“Nhưng nếu cứ tiếp tục mưa gió thế này, đường sá dưới núi không tu sửa kịp,
không trở về được thì cũng rất phiền hà. Ngày kia là thứ Hai, mọi người còn
phải đi làm.”

“Không sao, chuyện đó sẽ có cách giải quyết.” Nhà buôn tranh Oishi cười

vang. “Nếu bị cầm chân ở đây thật thì tôi càng mừng, vì lại có thêm cơ hội để
ngắm tranh của danh họa Issei.”

“Ra vậy.” Masaki gật đầu. “Xem ra, nếu mưa bão kéo dài thì người không

vui nhất là anh Kiichi.”

Quản gia Kuramoto đã rất nỗ lực, tuy bữa tối dự định lúc 6 giờ rưỡi bị trễ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.