THỦY XA QUÁN - Trang 81

nhưng cuối cùng cũng được dọn lên với những món khá thịnh soạn, phong
phú.

Lúc ăn cơm, mọi người đều rất ít nói.
Nhất là Kiichi, anh ta gần như không thốt ra câu nào.
Có thể vì thế mà ‘biểu cảm’ trên mặt nạ màu trắng cũng hết sức trầm mặc.

Trong bữa ăn chỉ nghe thấy giọng ồm ồm và tiếng cười giả lả của Oishi
Genzo, thỉnh thoảng Masaki gật đầu phụ họa, càng khiến cho tiếng cười ấy lộ
rõ vẻ dối trá.

Không một ai đả động đến chuyện chị giúp việc Fumie bị ngã, vì mọi

người đều cảm thấy đây là nguyên nhân khiến vị chủ nhà im hơi lặng tiếng.

Riêng kẻ ‘phàm tục’ - nhà buôn tranh Oishi - lại không cảm nhận được

điều này.

“Sao cô ta lại thiếu thận trọng để rồi trượt ngã như thế chứ?” Ông ta nói

năng vô ý tứ, chẳng thèm cân nhắc, nhận thấy ánh mắt nghiêm nghị của chủ
nhà mới biết điều ngậm miệng.

Trong thung lũng lúc xế chiều, tiếng gió thét gào cứ lớn mãi lên, mưa rơi

lúc mạnh lúc yếu, tiếng sấm xa dần, nhưng thế chân nó là bóng đêm bao trùm
Thủy Xa Quán như muốn cách li tòa nhà với thế giới bên ngoài, khiến người
ta càng cảm thấy hoang mang, sợ hãi.

Kiichi ngồi thu mình trên xe lăn, nhấc lấy chiếc tẩu thuốc màu nâu trên

bàn, nhìn khắp lượt những người đang yên lặng. Bốn vị khách vội chỉnh lại tư
thế ngồi cho ngay ngắn.

“Mấy hôm trước tôi bị cảm, người chưa khỏe hẳn nên xin phép về phòng

nghỉ ngơi trước. Tôi hứa ngày mai sẽ mời các vị xem những bức tranh trong
phòng lưu trữ sau.” Kiichi nhét tẩu thuốc vào túi áo choàng, rồi vần bánh xe
lăn rời khói bàn tròn. “Kuramoto, nhờ ông lo liệu nốt những việc còn lại
nhé.”

“Tôi hiểu rồi ạ.”
“Yurie.” Kiichi nói với người vợ trẻ tuổi vẫn cúi đầu im lặng từ nãy đến

giờ. “Một mình em lên gác có sợ không?” Yurie khẽ gật đâu, mái tóc đen dài
hơi lay động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.