THUYỀN HOA ÁN - Trang 117

“Ta không sợ đâu!” Lão bang chủ cái bang gắt lên. “Đừng quên chính lão
phu đã cho ngươi nhập bang lúc phường thợ mộc đá ngươi đi! Mà ngươi
đang làm gì ở đây hả? Ta được báo là ngươi đã tới Tam Tùng đảo rồi cơ
mà!”

Mao Lộc lẩm bẩm gì đó về việc hắn cần gặp một bằng hữu trước. Gã chột
mắt liền liếc mắt đểu cáng và nói, “Có mà bằng hữu mặc váy ấy! Hắn tới
chim chuột với một kỹ nữ nhưng ả làm bộ bị ốm! Thế nên tâm trạng hắn
mới tồi tệ như vậy!”

Mao Lộc bật rủa đầy cáu kỉnh, “Im đi, đồ khốn!” Cả hai cúi chào bang chủ
rồi rời khỏi quán.

Địch Nhân Kiệt muốn khơi chuyện thêm với lão già râu bạc, nhưng lão
không còn để tâm tới ông. Lão quay người lại và được tiểu nhị cung kính
tiễn ra cửa.

Địch Nhân Kiệt quay trở lại chỗ ngồi. Tiểu nhị đặt một bát mì và một bát
rượu trước mặt ông và xởi lởi nói, “Huynh đệ à, chỉ là hiểu lầm thôi! Đây,
chủ quán mời một bát rượu, không tính tiền gì cả! Huynh đệ ghé thường
xuyên nhé!”

Địch Nhân Kiệt lặng lẽ ăn mì và thấy món mì vừa miệng một cách đáng
ngạc nhiên. Ông tự nhủ đây quả là bài học đắt giá. Nếu có lúc nào đó cần
cải trang ra ngoài, ông sẽ chọn cho mình vai một thầy lang chữa dạo hay
một thầy bói. Hạng người này luôn chỉ lưu lại vài ngày ở một chỗ và không
tổ chức thành phường hội. Ăn xong mì, ông mới nhận ra vết thương bên
sườn đang chảy máu, liền trả tiền mì rồi rời đi.

Địch Nhân Kiệt tới một dược phòng ở chợ. Khi phụ tá trong dược phòng
rửa vết thương cho ông, gã nhận xét, “Ông gặp may đây! Chỉ là vết thương
phần mềm thôi. Ta chắc ông đã cho gã kia một cú khá hơn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.