THUYỀN HOA ÁN - Trang 126

HỒI 10

Thiếu nữ dẫn đường xem gia bảo
Địch Công vấn chuyện trong Phật đường

Thùy Liễu mời Địch huyện lệnh đi theo mình ra một hành lang tối om ở
bên ngoài.

“Bẩm, tiểu nữ không dám mang theo nến,” nàng thì thầm. “Các phu nhân tỳ
thiếp của gia phụ đang nghỉ ở gần đây. Nhưng tiểu nữ sẽ dẫn đường cho đại
nhân!”

Địch Nhân Kiệt cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ nắm lấy tay mình.
Trong lúc Thùy Liễu kéo ông đi, bộ xiêm y bằng lụa của nàng quệt vào áo
khoác của ông, Địch Nhân Kiệt nhận ra thiếu nữ sử dụng một loại dầu thơm
tinh tế mùi hoa lan. Ông nghĩ lúc này quả là một tình thế khác lạ.

Khi hai người ra tới một khoảng sân rộng lát đá, Thùy Liễu buông tay Địch
Nhân Kiệt ra. Ở đây có đủ ánh trăng để thấy đường. Địch Nhân Kiệt để ý
thấy bên phải có một cánh cửa khép hờ. Một luồng sáng từ bên trong cửa
hắt ra, trong không khí sực mùi trầm hương Ấn Độ. Ông dừng lại và khẽ
hỏi, “Liệu chúng ta có thể qua đó mà không bị người khác trông thấy?”

“Dạ, được chứ ạ!” Thiếu nữ đáp. “Đó là điện thờ Phật do cao tổ phụ của
tiểu nữ dựng lên. Vốn là một Phật tử nhiệt thành, cụ để lại nghiêm huấn
rằng một ngọn đèn phải được thắp sáng liên tục suốt ngày đêm bên án thờ,
cửa Phật đường không bao giờ được khép kín. Hiện trong đó không có ai
cả, đại nhân muốn xem qua một chút chăng?”

Địch Nhân Kiệt lập tức đồng ý cho dù bản thân cảm thấy rất mệt. Ông biết
mình không được phép bỏ qua cơ hội tìm hiểu thêm về tác giả của thế cờ bí
ẩn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.