THUYỀN HOA ÁN - Trang 152

Một lần nữa, nam nhân gầy gò lại cúi chào thật thấp.

Địch Nhân Kiệt tự nhủ đây quả là một kẻ sắc sảo hiếm có. Ông nói, “Giả sử
suy đoán của ngươi là đúng, vậy ngươi định khuyên ta thế nào?”

“Thưa, trước hết,” Đào Cam trả lời, “kẻ hèn đã lang bạt khắp huyện này,
trên vùng đồng bằng không có dinh thự nào như thế. Ngược lại, kẻ hèn lại
biết một số dinh thự trên các ngọn núi ở phía bắc và phía tây Hán Nguyên.”

“Giờ hãy giả sử rằng nạn nhân nhớ rõ phần lớn chuyến đi diễn ra trên một
con đường bằng thì sao?” Địch Nhân Kiệt hỏi.

Một nụ cười ranh mãnh nở ra trên khuôn mặt tinh quái của Đào Cam.

“Bẩm đại nhân, trong trường hợp đó,” y trả lời, “ngôi nhà tọa lạc trong thị
trấn.”

“Một nhận xét mới vô lý làm sao!” Địch Nhân Kiệt tức giận thốt lên.

“Bẩm, nhận định đó không hẳn là vô lý,” Đào Cam bình thản nói. “Những
kẻ khốn kiếp đó chỉ cần một khu nhà với hoa viên tương đối rộng và hàng
hiên cao. Sau khi đưa nạn nhân vào khuôn viên trong một cỗ kiệu, chúng
thong thả đi lòng vòng trong đó chừng một canh giờ. Chúng rất khôn
ngoan, tạo ra ấn tượng đi qua một vùng núi non bằng cách leo lên rồi lại leo
xuống hàng hiên, rồi thỉnh thoảng lại thì thào ‘Cẩn thận khe vực kia!’ hay
những lời đại loại như vậy. Đám lừa đảo đó đã cẩn thận nghiên cứu kỹ xảo
và khiến nạn nhân tin sái cổ, thưa đại nhân.”

Địch Nhân Kiệt trầm ngâm nhìn nam nhân gầy gò trong lúc chậm rãi vuốt
chòm râu má. Sau một hồi, ông nói, “Một giả thuyết thú vị! Ta sẽ ghi nhớ
để viện đến sau này. Trước khi vị bằng hữu đi, hãy lắng nghe lời khuyên
của ta. Ngươi mau thay đổi lối sống của mình! Ngươi đủ khôn ngoan để
kiếm sống một cách đàng hoàng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.