THUYỀN HOA ÁN - Trang 161

Bên trong lầu hai tối om, Đào Cam quờ quạng lần mò theo bức vách trát
vữa bám đầy mạng nhện cho tới khi tìm thấy cửa. Y đẩy cửa ra rồi đứng đó
quan sát căn buồng trần thấp tè đang chìm trong sáng lờ mờ. Hai nam nhân
ngồi bên một chiếc bàn tròn, chính giữa mặt bàn là một chỗ lõm để gieo
xúc xắc. Một kẻ béo tốt với khuôn mặt vô cảm, quai hàm nặng nề, đầu cạo
nhẵn, chính là lão đại của xới bạc. Kẻ còn lại gầy gò với đôi mắt lác nặng.
Những kẻ bị tật này rất hay được mời đến để giám sát các xới bạc vì bọn
bịp bợm sẽ chẳng bao giờ biết được liệu chúng có bị quan sát hay không.

“Đào huynh,” lão béo chào vẻ không mấy hào hứng. “Đừng đứng đó. Vào
đây nào! Chưa đến lúc để mở một xới bạc nhưng sẽ sớm có người đến
thôi.”

“Không,” Đào Cam nói. “Ta đang vội. Ta chỉ ghé vào xem lão thợ mộc
Mao Phúc có ở đây không. Ta muốn đòi lại chút tiền lão nợ ta.”

Hai nam nhân kia phá lên cười.

“Nếu thế,” lão béo chủ xới cười khẩy, “huynh sẽ phải đi xa đấy! Đến tận
Thập Điện của Diêm vương lão gia! Huynh không biết lão Mao đã quy tiên
rồi à?”

Đào Cam bật rủa xa xả trong lúc ngồi phịch xuống một chiếc ghế tre ọp ẹp,
“Số ta thật đen đủi quá!” Y giận dữ nói. “Vừa đúng lúc ta cần tiền! Chuyện
gì xảy ra với tên đốn mạt đó vậy?”

“Chuyện này cả trấn ai chả biết,” tên lác mắt kể. “Gã được tìm thấy trong
chùa với một lỗ thủng trên đầu, vết thương đủ to để nhét cả nắm tay vào!”

“Ai làm chuyện đó vậy?” Đào Cam hỏi. “Ta sẽ tìm đến hắn ta đe dọa, như
thế may ra có thể móc được ít tiền!”

Lão béo huých tay vào kẻ ngồi cạnh. Cả hai lại phá lên cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.