THUYỀN HOA ÁN - Trang 164

Lão béo phá lên cười. Đôi mắt hòa thượng long lên tức giận, nhưng hắn
không dám chửi rủa lão.

“Được rồi, được rồi,” lão chủ xới nói, “tốt hơn hết ngươi nên cùng Đào
huynh đây tới Tam Tùng đảo! Đào huynh đệ cũng muốn nói chuyện với
Mao Lộc!”

“Vậy là hắn cũng lừa cả ngươi?” Hòa thượng hỏi, có vẻ tươi tỉnh hơn một
chút.

Đào Cam cằn nhằn xác nhận, “Ta thích vặt lông tên nhãi mà lão vừa nhắc
đến,” y khô khan nói. “Có vẻ hắn dễ moi tiền hơn Mao Lộc!”

“Huynh đệ, là ngươi nghĩ vậy thôi!” Hòa thượng khó chịu. “Ta gặp tên nhãi
đó giữa đêm hôm khuya khoắt, hắn chạy cuống cuồng như thể bị Diêm
Vương lão gia đòi mạng. Ta liền chộp lấy cổ thằng nhóc để hỏi xem hắn
chạy đi đâu. Hắn liền kêu lên, ‘Để ta yên!’ Ta thấy ngay hắn là một gã công
tử nhà giàu, loại nam nhân yếu ớt vẫn ăn bằng đũa bạc. Ta biết ngay hắn
vừa làm điều gì đó không nên rồi. Vậy là ta nện vào đầu hắn, vác hắn lên
vai và mang thẳng tới chỗ mình.”

Hòa thượng đằng hắng thật to rồi nhổ vào góc buồng, vơ lấy bình trà ngẫm
nghĩ rồi lại kế tiếp, “Thử nghĩ mà xem, thằng nhóc đó nhất quyết không
chịu nói lời nào! Sau bấy nhiêu công sức ta bỏ ra vì hắn! Vậy là giờ ta ngồi
đây với một con tin đáng giá để tống tiền trong tay, còn hắn thì không thèm
mở miệng! Mà đâu phải vì ta thiếu thuyết phục chứ!” Hòa thượng nói thêm,
kèm theo nụ cười tàn nhẫn.

Đào Cam đứng dậy. “Thế đấy,” y thở dài vẻ cam chịu, “chuyện vẫn luôn
thế với lũ người như bọn ta, hòa thượng à! Chỉ toàn đen đủi! Nếu ta mà
khỏe mạnh như huynh, chắc ta có thể kiếm được ba mươi nén bạc tối nay.
Dù sao cũng chúc huynh may mắn!” Rồi đi ra cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.