THUYỀN HOA ÁN - Trang 209

“Ngươi tự mua vui cho mình đi!” Nữ nhân bình thản trả lời rồi đi vào trong
lán. Mao Lộc đỏ lựng mặt lên vì tức, nhưng không tìm cách đi theo. Hắn
bật rủa xả, “Ta đã cứu mạng ả! Và ta nhận lại được gì? Chẳng gì hết ngoài
bộ mặt nhăn nhó kia! Ả đã ăn đòn kha khá với một đoạn thừng rồi, nhưng
thật vô ích!”

“Nữ nhân phải nếm cả nghìn thước dây thừng quất ngang mông mới có thể
ngoan ngoãn,” Mã Vinh triết lý.

Mao Lộc nhổm dậy và bước tới gốc một cây to, dùng chân dồn một đống lá
lại và nằm xuống. Mã Vinh cùng Kiều Thái tìm được một chỗ trên đống lá
khô ở mé đối diện của trảng trống. Không lâu sau họ cũng chìm vào giấc
ngủ say.

Kiều Thái bị đánh thức dậy bởi ai đó đánh lên mặt. Mã Vinh ghé sát tai y
thì thầm, “Kiều huynh, đệ đã ra ngoài dò la. Có hai chiếc thuyền mành lớn
bỏ neo ngoài lạch chính, sẵn sàng rời bến vào sáng mai. Không có ai canh
gác cả. Chúng ta có thể tặng vị bằng hữu Mao Lộc một cú vào đầu, rồi
mang hắn cùng nữ nhân tới chỗ một trong hai chiếc thuyền. Nhưng huynh
đệ ta không thể lái chiếc thuyền mành lớn từ trong lạch ra sông được, chưa
nói đến chuyện chúng ta cần phải biết luồng lạch ở đây nữa.”

“Chúng ta hãy nấp trong khoang!” Kiều Thái thì thào. “Ngày mai, sau khi
lũ khốn đã dong thuyền ra sông, chúng ta sẽ chui ra và bất ngờ khống chế
chúng.”

“Hay lắm!” Mã Vinh hài lòng. “Hoặc chúng ta khống chế chúng, hoặc
chúng khống chế chúng ta. Đó là đề nghị đệ thích. Được, thường thì chúng
sẽ không lên đường trước hừng đông, chúng ta vẫn còn thời gian để ngủ
một giấc.”

Không lâu sau họ đã ngáy vang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.