THUYỀN HOA ÁN - Trang 23

hình ấy! Nhưng nói rằng trấn này thiếu vắng thân hào danh sĩ thì Hàn tiên
sinh quá khiêm nhường rồi. Bản thân ngươi cũng là kẻ có chút danh. Hơn
nữa, chẳng phải thượng thư đại nhân tiếng tăm lừng lẫy Lương Mạnh
Quang đã chọn Hán Nguyên làm nơi trí sĩ?”

Họ Hàn mời Địch Nhân Kiệt một chén nữa rồi đáp, “Bẩm, thượng thư đại
nhân hiện diện ở đây quả đã khiến bọn thảo dân được thơm lây! Chỉ tiếc
rằng sáu tháng vừa rồi, thượng thư đại nhân không được khang kiện, khiến
bọn thảo dân mất sự chỉ bảo từ ngài ấy.”

Gã uống một hơi dài cạn hết chén rượu. Địch Nhân Kiệt cảm thấy họ Hàn
đã uống khá nhiều. Ông nói, “Hai tuần trước, bản quan có tới thăm hỏi
thượng thư, lúc ấy mới biết lão đại nhân có bệnh. Ta hi vọng là bệnh tình
không nghiêm trọng.”

Họ Hàn đưa mắt nhìn huyện lệnh vẻ dò hỏi. Đoạn gã trả lời, “Dạ bẩm, đại
nhân cũng biết đấy, thượng thư đại nhân cũng đã gần chín mươi tuổi rồi.
Trước đây, ngoài những cơn thấp khớp và đôi mắt không còn tinh tường
như trước, ngài ấy còn khá khỏe mạnh. Tuy nhiên, chừng sáu tháng nay,
thần trí thượng thư đã… Mà phải rồi, tốt hơn đại nhân nên hỏi Lưu Phi Ba,
khuôn viên hai nhà kề sát nhau, lão Lưu diện kiến thượng thư đại nhân
nhiều hơn thảo dân.”

“Bản quan lấy làm ngạc nhiên khi biết Lưu Phi Ba là một thương nhân,”
Địch Nhân Kiệt nhận xét. “Họ Lưu được phú mọi đặc trưng bẩm sinh của
một quan viên!”

“Bẩm, đáng ra y đã công thành danh toại rồi!” Họ Hàn khẽ nói. “Lưu Phi
Ba vốn xuất thân danh gia vọng tộc chốn kinh thành và được dạy dỗ chu
đáo để bước chân vào quan lộ. Nhưng lão Lưu không qua được kỳ thi hội,
điều đó khiến y phẫn chí tới mức từ bỏ hết chuyện học hành và trở thành
một thương nhân. Việc làm ăn buôn bán phát đạt giúp họ Lưu trở thành một
trong những cự phú nức tiếng nhất huyện này với sản nghiệp trải khắp thiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.