THUYỀN HOA ÁN - Trang 237

Địch Nhân Kiệt cầm lấy lồng đèn từ tay Đào Cam và hướng quầng sáng
vào một chiếc rương dài hẹp đặt dưới sàn đường hầm, sát vào vách. “Mở
cái rương kia ra!” Ông ra lệnh.

Đào Cam ngồi xổm xuống, luồn lưỡi dao vào dưới nắp rương. Khi cạy nắp
lên, y lập tức ngoảnh mặt tránh đi. Mùi hôi thối nồng nặc từ trong rương
xộc ra. Địch Nhân Kiệt kéo cổ áo lên che miệng và mũi. Ông trông thấy
một thi thể đang phân hủy nằm dài ra trong rương, cái đầu chỉ còn trơ lại
xương sọ đang nhe răng ra, những con côn trùng hoảng loạn bò nháo nhào
trên mặt bộ trường bào rách tả tơi dính bết vào thân hình thối rữa.

“Đậy nắp lại!” Ông nói cộc lốc. “Đến lúc thích hợp chúng ta sẽ nghiệm thi.
Giờ không có thời gian cho việc đó!”

Ông bước mười bước xuống theo đường hầm. Đi thêm chừng sáu mươi
xích

*

, ông thấy đường đi của mình bị chặn lại bởi một cánh cửa sắt cao và

hẹp. Ông xoay tay nắm và đẩy mở cửa, nhìn ra ngoài và thấy một hoa viên
dưới ánh trăng. Ngay đằng trước là một giàn cây thường xuân leo dày.

xích tương đương 33,33 cm.

“Đây là hoa viên nhà Lưu Phi Ba!” Đào Cam thì thầm sau lưng ông. Y ló
đầu ra ngoài góc tường và nói tiếp, “Mặt ngoài của cánh cửa này được phủ
bằng những mảnh đá gắn lên bề mặt cửa, tạo thành một phần của tòa giả
sơn lớn. Họ Lưu thường hay nghỉ trưa ở dưới giàn cây đằng kia.”

“Cánh cửa bí mật này giải thích cho mánh khóe tiêu thất của y!” Địch Nhân
Kiệt nhận xét. “Chúng ta quay lại thôi!”

Nhưng Đào Cam có vẻ miễn cưỡng khi phải rời đi, đưa mắt nhìn cánh cửa
với vẻ ngưỡng mộ không giấu giếm. Họ nghe thấy đằng xa tiếng la hét của
những người đang cố gắng dập lửa trong Hàn phủ.

“Đóng cánh cửa đó vào!” Địch Nhân Kiệt thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.