THUYỀN HOA ÁN - Trang 247

kiên cố và tọa lạc ở vị trí đắc địa, chúng ta có thể dễ dàng phòng thủ nơi
này!”

Địch Nhân Kiệt đấm mạnh tay xuống án, “Chỉ trời mới hiểu vì sao triều
đình không có phản ứng gì trước tấu chương cấp báo của ta!” Ông giận dữ
thốt lên. “Nhưng cho dù chuyện gì xảy ra, những tên phản loạn đáng ghét
đó cũng sẽ không thể dễ dàng đoạt lấy huyện thành của ta được! Chúng
không có thanh đầm phá cửa và chúng ta có thể huy động được ba mươi
người. Vũ khí trong kho của ta thế nào, Kiều Thái?”

“Bẩm đại nhân, trong kho quân khí có rất nhiều tên!” Kiều Thái hào hứng
nói. “Thuộc hạ nghĩ chúng ta có thể kìm chân chúng ít nhất một ngày và
khiến chúng phải một phen khổ sở!”

“Mang hai kẻ phản loạn khốn kiếp đó vào đây!” Địch tri huyện ra lệnh cho
Mã Vinh. “Chúng nghĩ chúng có thể thương lượng với bản quan! Hán
Nguyên là sào huyệt của chúng, chúng hi vọng bản quan sẽ trao thị trấn cho
chúng mà không giao chiến. Chúng ta sẽ cho chúng thấy chúng đã lầm thế
nào! Nhưng trước hết chúng ta sẽ bắt hai tên cẩu trệ phải khai cho chúng ta
biết đám phản loạn có bao nhiêu tên và chúng đang tập kết ở đâu! Điệu
chúng vào đây!”

Mã Vinh khoan khoái mỉm cười rời khỏi phòng. Y trở lại cùng hai người
mặc trường bào xanh, đầu đội mũ ô sa. Người lớn tuổi hơn thân hình cao
ráo, ông ta có khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm với bộ râu quai nón thưa, bờm
xờm. Đôi mắt sụp mí của ông ta khép hờ. Người còn lại to bè chắc nịch và
có khuôn mặt sắc sảo, khinh khỉnh. Người này có bộ ria đen nhánh và
chòm râu rễ tre ngắn. Y nhìn Địch Nhân Kiệt và bốn thuộc hạ của ông với
đôi mắt tinh nhanh rất sáng.

Nhưng Địch Nhân Kiệt chỉ nhìn chằm chằm vào người lớn tuổi hơn, kinh
ngạc đến không nói nên lời. Vài năm trước đây, khi ông còn đang làm việc
tại Tàng Thư khố ở kinh thành, đã một lần ông thấy qua nhân vật đáng sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.