THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 108

- Chị có sửa móng chân không?
Ngọc Sương lắc đầu:
- Không! Hôm nay như vậy đủ rồi!
Bà lão sửa móng tay thu dọn các chai lọ trên bàn, cất vào xách rồi chào mọi
người ra khỏi phòng.
Còn lại hai người bạn thân trong gian phòng ấm áp, Phương Thảo nhìn
Ngọc Sương vẻ thăm dò. Nàng thấy quần áo Ngọc Sương cũng tươm tất
như các đồ dùng trong nhà. Cô ta mặc chiếc áo len dài tay màu đỏ sậm mà
trước đây Phương Thảo chưa thấy nàng mặc bao giờ.
Thân hình Ngọc Sương đẫy đà hơn, giống một người ăn ngon ngủ kỹ và
chẳng bận tâm lo lắng gì hết.
Ngọc Sương nhìn lại bộ móng tay nàng mới cạo gọt xong, rồi nói với
Phương Thảo:
- Thế nào? Cô có thích ngôi nhà của mình không?
Phương Thảo hớn hở:
- Còn hỏi làm gì nữa! Chúng mình mà được một ngôi nhà như thế này nằm
trong thành phố, thì tuyệt vờí rồi. Chuyện xãy ra thế nào mà cô tạo hạnh
phúc một cách đột ngột vậy?
Ngọc Sương nói giọng chân thành và vui vẻ:
- Phương Thảo còn nhớ anh chàng làm ở phòng Chưởng khế, được Huyền
Viêm dẫn xuống đò giới thiệu tối hôm đó không?
- Có! Mình còn nhớ rõ hình dáng của anh ta một chàng trai góa vợ và cô
đơn trong tuổi xuân.
- Phải! Phải! Anh chàng ấy có cái gì khác thường và yêu đời lắm!
Phương Thảo trố mắt nhìn bạn - Yêu đời!
- Phải.
- Sao người yêu đời lại thích kẻ chán đờí.
Ngọc Sương cười lớn:
- Chính vì vậy mới nảy sanh ra câu chuyện ngày hôm nay.
- Câu chuyện làm sao?
- Thoạt đầu mình xem anh ta chỉ như là một gã thích nghệ thuật, đủ thì giờ,
tìm các thú tiêu khiển nơi gió trăng sông nước. Nhưng thực ra, anh chàng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.