THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 161

Trong bữa ăn Huyền Viêm nói suốt buổi, song vẫn không quên ăn và ăn rất
ngon lành. Có điều là tâm trí Huyền Viêm không lúc nào vơi đi đau khố,
đắng cay.
Những đau khổ của anh ta đã thấm vào não tủy, cuốn quanh mình anh như
một cuộn dây leo, những lời bỡn cợt của anh ta chỉ khơi lại những vết
thương càng làm cho nó khoét sâu hơn.
Phương Thảo chưa bao giờ thấy một người nào ân hận hành vi của mình
như vậy. Ngay ở trong các nhà thờ, cha cố khuyên tín đồ ăn năn sám hối để
được xóa tội, nhưng ở đây Huyền Viêm càng ăn năn hối hận thì đau khổ lại
càng nổi lên giày vò, nặng trĩu không bao giờ nguôi, Thấy Huyền Viêm đau
khổ, Phương Thảo cũng đau khổ không kém gì Huyền Viêm, vì nàng xét
thấy không đủ khá năng để giảm bớt những đau khổ ấy.
Sau bữa ăn, Phương Thảo đưa Huyền Viêm vào phòng mình để trò chuyện,
tìm cách làm cho anh ta khuây khỏa.
Nàng nói:
- Từ nay anh đừng nghĩ đến chuyện làm chính trị nữa. Đâu phải trời sinh
anh ra chỉ để làm chính trị? Anh nên học hành trở lại, tìm việc làm, lấy một
cô gái nào đó…ở thôn quê cũng được…xứng đáng với anh và thực sự yêu
anh…còn em, anh Huyền Viêm ạ. Em rất yêu anh, nhưng nếu cần em sẵn
lòng không bao giờ gặp lại anh nữa…Mong sao anh được hạnh phúc…
Huyền Viêm ngắt lời:
- Nhưng anh không bao giờ có hạnh phúc nữa.Anh là đứa phản bội.
Giọng anh ta trâm trầm và lơ đễnh.
Phương Thảo nhớ lại Huyền Viêm ưa ngâm thơ, và chính nàng cũng muốn
ngâm thơ trong lúc đau khổ, tuy giọng ngâm nàng không được lãnh lót và
quyến rũ bằng giọng ngâm của Ngọc Sương và Bích Huyền nhưng cũng
không đến nỗi làm khó chịu người nghe.
Nàng hỏi:
- Anh thích nghe ngâm thơ không?
- Thơ gì?
- Thơ Huế Bài thơ Xứ mộng của Mai Khê. Một nhà thơ ở Bình Định.
- Thử ngâm xem?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.