THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 162

Phương Thảo cất giọng ngâm:
Phượng thắm phai rồi dương líễu xanh,
Đâu tà áo trắng buổi kinh thành
Văn lâu vắng vẻ hờm lăng tẳm!
An Cựu xôn xao nhớ Yến anh
Bạch mã mỏ trâm bay lẩn thẩn
Phú Cam chông ngọc vọng mong manh
Ven đường hào lũy sen rêu ấy,
Thương nước sông Hương cứ dỗ dành…
Huyền Viêm lắc đầu:
- Ôi! Em ngâm thơ dở lắm?
Anh không thích giọng ngâm của em. Rất tiếc không có Bích Huyền ở đây
để anh thưởng thức tài năng nhà nghề…
Bỗng ngoài cổng có tiếng chuông gọi…
Phương Thảo lo lắng nói với Huyền Viêm:
- Phi Sơn đến đấy? Anh mau rời khỏi phòng này. Nhớ làm theo mọi việc
em đã dặn anh.
Huyền Viêm bước ra phía nhà bếp, khép hờ cánh cửa lại, trong lúc Phương
Thảo dọn dẹp vội vàng đồ đạc trong phòng, rồi chạy vội ra hành lang.
Bây giờ trời xẩm tối. Bên ngoài nhá nhem.Nàng vừa mở cửa thì thân mình
nàng như bị điện giật. Nàng bước một bước lùi vào trong, mặt tái mét, hai
tay run rẩy…
Người đứng trước mặt nàng không phải là Phi Sơn mà là Tư Cao. Anh ta
đút tay vào túi quần, mặt hầm hầm…đôi mắt chăm chăm nhìn Phương
Thảo như một hung thần.
Nàng sợ quá bỏ chạy vào trong phòng may. Tư Cao không vội vã đuổi theo
mà từng bước tiến vào. Khi đến phòng may, anh ta dừng lại bên bàn, lưng
quay vô phía cửa sổ, gằn giọng hỏi:
- Cô đã tố giác tôi?
Phương Thảo cố lấy hết bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế bên kia bàn, nói:
- Em không tố giác anh.
- Cô để tôi ở lại một mình rồi đi tìm cảnh sát…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.