THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 164

Phi Sơn bước vào trong, lấy chiếc mũ nỉ màu xám có vành viền lụa để trên
bàn, rồi tiến về phía Tư Cao, Phương Thảo sửng sốt trước thái độ dứt khoát
của anh ta.Cặp mắt đen thường chứa đựng u buồn của anh ta bỗng lóe sáng
như ánh lửa. Cái miệng thường than thở với nàng bỗng nở một nụ cười kiêu
hãnh và khiêu khích, để lộ hàm răng trắng tươi.
Phi Sơn dằn từng tiếng:
- A! Mày không chịu cút khỏi nơi đây à? Tao bảo mày phải cút đi lập tức.
Tư Cao lắc đầu, lùi lại một bước, làm cho Phương Thảo ngạc nhiên. Nàng
biết rõ Tư Cao là hạng người nào rồi. Nàng hoảng sợ, nhưng không phải sợ
cho nàng mà sợ cho Phi Sơn, vì Phi Sơn không hiểu rõ nên đã dùng lời
thách thức gã.
Cảm giác sợ hãi của Phương Thảo giống như lúc nàng đi xem xiếc, thấy
người dạy thú gày gò, tay cầm roi, dũng cảm tiến gần lại con sư tử hung dữ
và chọc ghẹo nó.
Nàng muốn hét to:
Cấn thận đấy? Gã là một tên sát nhân độc ác. Nhưng nàng không đủ sức nói
ra miệng cứ ú ớ nhìn trân trân vào hai địch thủ.
Phi Sơn trừng mắt nhắc lại:
- Thế nào? Mày có cút đi không? Nói mau!
Tư Cao vẫn lắc đầu, và bước lùi thêm một bước nữa.
Phi Sơn tiến lên. Lúc này hai người đối diện với nhau. Hai người cao gần
bằng nhau.
Phi Sơn vẫn nói giọng khinh khinh:
- Mày là ai? Tên mày là gì? Trả lời nhanh lên:
Tư Cao không đáp lại lời nào.
Phi Sơn dịu giợng, và hình như anh ta cảm thấy hài lòng trước thái độ im
lặng của Tư Cao nên nói tiếp:
- Không muốn nói à? Không muốn xưng tên và cũng không muốn cút đi
chỗ khác à?
Chờ một chút, Phi Sơn đưa tay tát vào mặt Tư Cao hai cái.
Phương Thảo đưa tay lên miệng, cắn chặt hai hàm răng vào ngón tay như
để khỏi rùng mình, vì nàng đinh ninh thế nào Tư Cao cũng giết Phi Sơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.