THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 167

tình yêu của anh đối với em như thế nàơ?.
Phương Thảo cũng thở dài:
- Việc đó em không biết phải trả lời làm sao cả. Có lẽ chỉ có trời biết thôi.
Phi Sơn nhổ bãi nước bọt xuống đất, vẻ mặt thảm não:
- Thật đáng nguyền rủa cho số kiếp của anh. Đáng nguyền rủa cái gọi là
duyên nợ trên cõi đời này.
Ngừng một lúc, Phi Sơn nói tiếp:
- Người yêu của em chẳng có gì lo lắng cả. Sở Cảnh sát không hỏi cung,
không có hồ sơ, biên bản, anh ta không khai báo gì cả. Anh ta bị liệt vào
loại không cần chú ý. Thôi vĩnh biệt Phương Thảo!
Phương Thảo đứng bên cửa sổ, gật đầu chào khi anh ta chuẩn bị ra về. Anh
ta cầm chiếc mũ trên tay và đi thẳng không quay đầu nhìn lại.
Đúng vàơ lúc đó cửa nhà bếp bật mở. Huyền Viêm bước vào, tay còn lăm
le khẩu súng lục Phương Thảo ngạc nhiên, đưa mắt nhìn anh ta hỏi:
- Anh muốn giết Phi Sơn à?
Huyền Viêm mỉm cười:
- Không! Lúc đầu thì định giết, nhưng thấy anht ta đau khổ than thân trách
phận nên lưu lại mạng sống để anh ta đau khổ thêm mấy năm nữa.
Phương Thảo cười nhạt:
- Anh lúc nào cũng khôi hài
- Thì có gì em phải bực bội.
- Anh nghe rõ chưa? Anh không khai gì ở Sở Cảnh sát, cũng chẳng có biên
bản khai cung. Như vậy anh đà bị ám ảnh và đang mắc bệnh tâm thần…
Huyền Viêm nói chuyện khác:
- Này em! Tên cảnh sát ấy xử sự khá dũng cảm đấy. Anh ta cho Tư Cao hai
cái tát ra trò. Cái tát cũng có nhiều loại…Cái tát mà anh ta vừa sử dụng là
cái tát của kẻ bề trên đối với kẻ dưới tay…Hoặc là nói cách khác, đó là cái
tát của ông chủ đối với kẻ hầu hạ…Còn tên Tư Cao cũng gớm thật! Cái
câm lặng của hắn có vẻ rùng rợn.., Huyền Viêm vừa nói vừa đút súng vào
túi quần.
Phương Thảo lo lắng hỏi:
- Theo anh thì Tư cao sẽ làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.