THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 52

cuộc ái tình dây dưa này.
Nhưng Tràng Khanh lắc đầu
- Em không nên lấy tiền của bà cụ dùng vào việc này. Anh không thích.
Anh muốn tự tay anh lo liệu.
- Nhưng anh không lo nổi thì sao?
- Tại sao lại không? Ông Vĩnh Đạt hứa sẽ thưởng cho anh một số tiền kha
khá nếu anh tích cực hầu hạ ông ta mà! Em cứ tin tưởng là anh sẽ có tiền.
Phương Thảo đưa mắt nhìn ra xa, vẻ mặt đượm buồn. Có lẽ tâm tư nàng
đang có gì vướng mắc.
Tràng Khanh cho xe chạy chậm lại; và dừng ở trước cửa chùa, dắt Phương
Thảo đi về phía hồ sen. Chàng hỏi:
- Hôm nay hình như em có việc gì suy nghĩ. Trong thời gian qua em chơi
thân với hai cô ca nhi Ngọc Sương và Bích Huyền chứ? Phương Thảo lại
nói dối:
- Không! Em chẳng thân thiết gì với họ nữa!
Tràng Khanh dịu dàng nói:
- Dạo này ông bà Vĩnh Đạt đi vắng, anh muốn đưa em sang biệt thự chơi.
Phương Thảo nhớ lại lời căn dặn của bà Thu Vân, nàng lắc đầu nói:
- Không được đâu:
Tràng Khanh trố mắt nhìn:
- Tại sao vậy? Em không còn yêu anh nữa sao?
Phương Thảo ôn tồn nói:
- Tình yêu em đối với anh chưa bao giờ vơi vội. Mà cũng vì thế mà em
quyết định chưa tổ chức lễ thành hôn, chúng ta cần phải giữ gìn.
Tràng Khanh bỗng nhiên tức giận:
- A! Như vậy là em sợ anh không lấy em làm vợ?
Phương Thảo phân trần:
- Không phải vậy đâu. Em tin là chúng ta sẽ tiến tới hôn nhân. Em vừa bàn
tính với anh về món tiền dành dụm của mẹ em để tổ chức tiệc cưới kia mà!
Tràng Khanh cười khúc khích:
- Chà! Có được số tiền đó tự nhiên em đổi tính…Thôi được! Anh sẽ bỏ ý
định đưa em sang chơi ở biệt thự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.